
thanh châu đẫm lệ,
Ðồng xanh nắng ửng ngọc tan liền.
Tình này ví thử sau còn nhớ,
Khi đã qua rồi thuở lứa duyên !
Nguồn: http://www.diendan.org/phe-binh-nghien-cuu/ve-bai-tho-cam-sat-cua-ly-thuong-an
“Hắn ngủ đến hồ đồ.” Khương Tuệ Thanh miệng nói như vậy, trong lòng lại thì thào đọc lại
hai câu cuối - thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên......
Hồi ức...... Hồi ức a...... Giống như có cái gì đó muốn cô đuổi theo hồi ức......
“Hắn không hồ đồ, trái lại, hắn thực thông minh, hắn hiểu được dù là người hay là bướm, chỉ
cần chính mình lúc nào cũng vui vẻ là được.” Lời nói ra khỏi miệng, trong lòng cô không
nhịn được tự giễu. Khuyên người thì dễ mà khuyên mình mới khó, cô tại sao không làm cho
chính mình vui vẻ một chút?
“Không cần phải quan tâm là người hay là bướm sao?”
“Đúng, cho dù ngủ thì như thế nào, chỉ cần mộng vui vẻ khoái trá là được.”
“Nhưng là Tuệ Kình sẽ mắng tôi......” Khương Tuệ Thanh chu miệng lên, đáy mắt có một
chút vô tội, rõ ràng là cô gái hai mươi tám tuổi, đã qua tuổi mười tám thanh thuần hồn nhiên.
“Như vậy, Tuệ Kình của cô cần phải được giáo dục lại, không ai có thể dùng tiêu chuẩn của
chính mình để đánh giá người khác.”
“Bác sĩ, cô thật thông minh. Trước kia tôi cũng muốn hi vào trường y, nhưng Tuệ Kình nói
tôi rất ngốc, làm bác sĩ sẽ có tranh cãi với bệnh nhân.”
Khương Tuệ Thanh nắm tay cô, cười đến đầy mặt ngọt ngào, mà cô luôn không thích bị
người khác đụng vào thế nhưng lại không bỏ tay ra, hai người một mặt lạnh, một nóng mặt, ở
dưới ánh mặt trời, tỏa ra vầng sáng xinh đẹp rực rỡ.
Cô là bác sĩ, có thói quen quan sát tình trạng bệnh nhân. Việc Tuệ Thanh chưa từng quên
trước kia muốn thi vào trường y, như vậy, cô tại sao lại vứt bỏ đoạn kí ức kia?
Rút một đóa Tulip trong bình đưa cho Khương Tuệ Thanh. “Đừng suy nghĩ nhiều, hoa chưa
bao giờ nghĩ vì sao chính mình nở rộ, cũng không lo lắng chính mình vì sao tàn, dùng trực
giác để nắm bắt cuộc sống, con người rất tự tại.”
Gật đầu nói tạm biệt xong, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi, chưa từng quên mục đích chủ yếu
khi mình lên lầu 7.
“Bác sĩ......” Khương Tuệ Thanh gọi cô.
Cô dừng bước, quay đầu.
“Có thể hay không mời cô...... Có thời gian rảnh rỗi đến thăm tôi? Cô đến, tôi rất khoái nhạc.”
Cô quên cả hô hấp. Cô cho rằng bản thân chỉ biết cầm dao phẫu thuật, không nghĩ tới mình
cũng có thể cho người khác cảm thấy vui vẻ. Mọi người đều nói cô là quái thai, hóa ra cô gái
như hoa hồng này cũng quái thai giống cô.
“Được.” Cô đồng ý, nhìn Khương Tuệ Thanh ấm áp ý cười.
Xoay người, lọt vào tầm mắt cô là một người đàn ông.
Cô chưa mở miệng, hắn liền lên tiếng, ngữ khí lãnh liệt, so với cô, chỉ có hơn chứ không kém.
“Cô là ai?”
“Không nhìn ra tôi là ai sao?” Cô kéo kéo cổ áo blouse.
“Tôi đã nói rõ ràng với y tá, không cho bác sĩ nội trú đến quấy rầy.”
Bác sĩ nội trú? Hắn quá coi thường cô.
Nhẹ nhàng mỉm cười, cô ngay cả trả lời cũng lười, đi lướt qua người hắn, không nghĩ tới, hắn
đột nhiên giơ tay giữ chặt cánh tay cô, đem cô kéo trở lại.
Cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hai người đánh giá lẫn nhau, ai cũng không chịu mở miệng
trước.
Thấy bọn họ giằng co bất động, Khương Tuệ Thanh vội vàng tiến lên. “Tuệ Kình, chị giới
thiệu với em, cô ấy là bạn tốt của chị, là bác sĩ.”
Bác sĩ? Ngay cả tên cũng không biết, liền đem người ta trở thành bạn tốt, cũng chỉ có chị ngu
ngốc mới có thể làm ra loại sự tình này! Hắn tức giận trừng chị mình. Chị gái ngốc, khi nào
thì mới có thể ghi nhớ lời giáo huấn của hắn?
Cô rút tay mình về, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, liếc mắt một cái gật đầu thăm hỏi
Khương Tuệ Thanh, rời đi.
Khương Tuệ Thanh đuổi tới ngoài cửa, nhìn bóng lưng cô kêu: “Bác sĩ, không được quên,
phải ghé thăm tôi.”
Tức giận đem chị gái kéo về phòng bệnh, Khương Tuệ Kình ngón tay gõ gõ đầu cô, “Cảnh
giác một chút, không được đem mỗi người đều trở thành bạn bè.”
“Chị thích cô ấy.” Khương Tuệ Thanh dựa vào bả vai em trai.
Bọn họ là long phượng thai, hai người sinh ra chỉ cách nhau 6 phút, lại ngăn cách hai ngày.
Cô là chị, Tuệ Kình là em; Em trai là thiên tài nhi đồng, cô lại là đứa trẻ ngu ngốc. Cô thường
nghĩ, Tuệ Kình nhất định là trời sinh làm ác bá, thời điểm ở trong bụng mẹ, liền đem toàn bộ
óc cướp đi, mới hại đầu óc cô trống rỗng, đành phải dùng tương hồ bỏ thêm vào.
Cá tính bọn họ hoàn toàn bất đồng -- Tuệ Kình lạnh lùng, Tuệ Thanh nhiệt tình; Tuệ Kình
bình tĩnh lý tính, mọi chuyện Tuệ Thanh đều giải quyết bằng cảm tính; Tuệ Kình lý trí quan
trọng hơn hết thảy, Tuệ Thanh chỉ cần người ta tốt với cô một phần, cô sẽ thật lòng đáp lại.
Theo loại tính cách này, Tuệ Kình chỉ chiếm tiện nghi người khác, Tuệ Thanh lại bị chiếm
tiện nghi khắp nơi, hai người bất đồng như vậy đúng là long phượng thai, người ta nghe thấy
liền cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.
“Người nào mà chị không thích?” Ngay cả lưu man