XtGem Forum catalog
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329764

Bình chọn: 7.00/10/976 lượt.

c gì, chú đi ra ngoài đi.”

“Vâng, nếu có chuyện gì, cậu chủ cứ phân phó.” Ông quản gia kín đáo quan sát và đánh giá Thư Phàm đang phồng mồm trợn mép, nhìn trừng trừng cậu

chủ.

Ông không dám tin là trên đời này vẫn còn tồn tại một cô gái dám đối đầu với cậu chủ.

Chờ ông quản gia đi ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt cắn răng nhịn

đau, tay chống xuống giường, ngồi nửa người dựa vào đầu giường, mặt rịn

mồ hôi, miệng rên lên một tiếng vì chạm nhẹ vào vết thương.

“Anh nói đi ! Tại sao anh muốn nhốt tôi ở đây, tôi nhớ là tôi không làm

chuyện gì có lỗi với anh cả, hơn nữa tôi còn là ân nhân của anh ?”

“Lý do vì sao thì cô không cần biết, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày là được rồi.”

“Tôi là một công dân tự do, được luật pháp bảo vệ, anh lấy quyền gì mà nhốt tôi ở đây ?”

“Luật pháp ?”, Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, “Nếu cô quá tin vào luật pháp, có đôi lúc ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được.”

Hoàng Tuấn Kiệt chua xót, khuôn mặt lộ vẻ thê lương, là người lớn lên

trong một gia đình suốt ngày tranh đấu, cá lớn nuốt cá bé, ngay từ khi

còn nhỏ phải sống trong một môi trường khắc nghiệt, hắn đã sớm không còn hiểu thế nào là tình người rồi.

Vết máu rỉ ra ngoài lớp băng gạc màu trắng quấn quanh vết thương, Thư

Phàm liếc mắt nhìn, vốn căm ghét hắn, nên rất mong tên này gặp quả báo,

nhưng thân là một bác sĩ, luôn lấy tiêu chí cứu người là phương châm

sống, cô không thể thấy người khác bị thương, mà không lo cứu chữa và

băng bó.

Thở hắt ra một hơi thật dài, Thư Phàm hỏi: “Nhà anh có thuốc trị thương, gạc, thuốc sát trùng và thuốc gây mê không ?”

“Cô hỏi để làm gì ?”

Giọng nói nhạt nhẽo và thờ ơ của Hoàng Tuấn Kiệt, đã chọc giận Thư Phàm.

“Đây là thái độ của một bệnh nhân, đối với bác sĩ từng cứu mạng của mình sao ?”

Thư Phàm chán nản không thèm chấp một kẻ luôn tự cao tự đại, mặc kệ sống chết của bản thân mình như Hoàng Tuấn Kiệt nữa, không moi được tin tức

gì từ hắn, cô còn có thể hỏi ông quản gia.

…………………

Thư Phàm gặp ông quản gia trước cửa phòng ngủ, ông sợ cậu chủ xảy ra chuyện, nên không dám bỏ đi xa.

“Chào chú !” Thư Phàm tươi cười, “Chú có thể cho cháu hỏi, trong nhà có hộp cứu thương không ?”

“Có.” Ông quản gia vui mừng vì Thư Phàm là một bác sĩ, tính cậu chủ luôn chỉ thích làm theo ý mình, nên không dễ dàng thuyết phục đến bệnh viện

khám chữa bệnh.

“Chú có thể lấy ngay cho cháu được không ạ ?”

“Được chứ, cháu chờ chú một chút.” Ông quản gia vui còn không kịp, nên

ngay sau khi Thư Phàm yêu cầu, ông đã đi lấy ngay lập tức.

Hộp cứu thương này là do ông mua cách đây mấy tháng, cậu chủ luôn bất

cẩn hay bị thương, lại không mấy khi để cho bác sĩ khám và băng bó, ông

đã cẩn thận chuẩn bị một hộp cứu thương dự phòng trong nhà.

Thư Phàm đón lấy hộp cứu thương trên tay ông quản gia, ngồi xuống ghế sa lông màu trắng trong phòng khách, tay háo hức mở chốt khóa, mắt kiểm

tra từng thứ có trong hộp.

Một lúc sau, Thư Phàm ngẩng đầu nhìn ông quản gia, mặt không được vui.

“Thiếu thứ gì đúng không cháu ?” Ông quản gia tinh mắt nhận ra tâm trạng của Thư Phàm.

“Thiếu vài thứ cần thiết, nếu cháu mà có thể đi ra ngoài mua, hay quay

về nhà lấy thì hay biết mấy.”, đang nói tự dưng một ý nghĩ chợt lóe

trong đầu, Thư Phàm xoa hai tay vào nhà, miệng cười lấy lòng ông quản

gia, “Chú có thể cho cháu đi ra ngoài được không ?”

“Việc này…”

Trong khi ông quản gia còn ngập ngừng nửa muốn cho Thư Phàm đi ra ngoài

mua dụng cụ y tế và thuốc để chữa bệnh cho cậu chủ, nửa lại sợ Thư Phàm

một đi không trở lại, lúc đó ông không còn mặt mũi để gặp mặt cậu chủ

nữa, một âm thanh khàn khàn đột ngột vang lên, “Không đi đâu cả.”

Đứng dựa nửa thân người không mặc áo vào tường, hai tay đút vào túi

quần, mặc dù vết thương đang rỉ máu, khuôn mặt nhợt nhạt, hắn vẫn giữ

được dáng vẻ ung dung và cao ngạo hàng ngày.

“Đồ điên !” Thư Phàm lầm bầm trong miệng.

Đứng bật dậy, chạy lại gần hắn, ngẩng cao đầu, Thư Phàm gằn từng chữ, “ Tại, sao ?”

“Còn sao chăng gì nữa, cô hiện giờ là khách của tôi.”

Thư Phàm dơ quả đấm lên cao, miệng không khách khi mắng xối xả vào mặt

hắn, “Anh là tên xấu xa nhất mà tôi từng gặp, nguyên tội anh dám chụp

thuốc mê tôi, sau đó mang tôi về nhốt ở đây đã đủ để anh bị liệt vào

diện bắt cóc rồi.”

“Cô im đi !” Hoàng Tuấn Kiệt hét, do vận khí quá lớn, vết thương lại rỉ máu ra nhiều hơn, hắn nhăn mặt đau đớn.

Biết có nói gì với tên đầu gỗ này cũng bằng thừa, Thư Phàm quay lại nhìn ông quản gia đang đứng như trời chồng ở giữa nhà, “Chú có thể cho người mua dùm cháu vài thứ được không ?”

“Được, được, cô cứ kê đơn đi.”

Ông quản gia vội đưa cho Thư Phàm một cuốn sổ và một cây bút.

Thư Phàm ngồi xổm trên nền gạch, tay hí hoáy viết.

Đứng nhìn Thư Phàm từ trên cao, Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào vòng xoáy hỗn

độn, nửa muốn tin tưởng Thư Phàm cứu chữa mình vì lòng tốt, nửa lại nghi ngờ, Thư Phàm đang âm ưu chuyện gì đó. Bình thường hắn luôn là người

sáng suốt và suy nghĩ thấu đáo trong mọi chuyện, nhưng vào lúc này, hắn

không đủ tỉnh táo để phán đoán.

Nhận lại cuốn sổ trên tay Thư P