
ắn.
“Đúng…đúng…” Tú Linh lắp bắp, mắt đề phòng nhìn Vũ Gia Minh, trong đầu không ngừng cầu nguyện.
Vũ Gia Minh dùng chân đá vào một nút bấm ở thành xe bên phải.
“Cạch !”Cửa kính xe ngăn cách giữa băng ghế trước và băng ghế sau được hạ xuống.
Tú Linh giật nảy người, màu sắc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, mắt kinh hoàng quay lại nhìn cửa xe kính ở đằng sau lưng.
“Cái…cái kia…” Tú Linh run run chỉ tay, không hiểu vì sao Vũ Gia Minh lại hạ kính xe.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt rực sáng nhìn Tú Linh.
“Chúng ta có nhiều chuyện riêng tư cần nói với nhau, nên không thể để
cho người ngoài nghe.” Vũ Gia Minh khàn giọng trả lời, đôi mắt sắc bén
của hắn mãnh liệt nhìn ngắm Tú Linh từ trên xuống dưới.
Tú Linh co rúm ngồi trong lòng Vũ Gia Minh, trông Tú Linh chẳng khác gì
một con thỏ đang chuẩn bị dâng vào miệng con sói Vũ Gia Minh.
“Bạch Tú Linh !” Vũ Gia Minh gọi nhỏ, đầu cúi thấp xuống.
Tú Linh ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh. Khi thấy đôi môi mỏng đỏ
như son của hắn sắp chạm vào môi mình, Tú Linh trợn tròn mắt, cổ họng
khô khốc, trái tim gần như ngừng đập, ngồi cứng ngắc trên đùi Vũ Gia
Minh, sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hai tay Vũ Gia Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người
của Tú Linh, đầu lưỡi lướt trên môi, luồn vào miệng, quét nhẹ vào hàm
răng nanh trắng bóng, khuấy đảo đầu lưỡi đinh hương có vị ngọt của ong
mật, mùi thơm của hoa.
Tú Linh nửa mơ nửa tỉnh, mắt vẫn mở to nhìn Vũ Gia Minh không chớp. Nụ
hôn của Vũ Gia Minh đã khiến Tú Linh có cảm giác mình đang bay lên, lúc
lại thấy mình bị nhấn chìm xuống nước.
Từ từ bàn tay Vũ Gia Minh thâm nhập vào trong váy của Tú Linh, vuốt nhẹ
từ bắp chân lên đùi. Nụ hôn ướt át, nóng bỏng chuyển dần từ môi đến mang tai, răng Vũ Gia Minh cắn nhẹ vào vành tai.
Người Tú Linh từ lạnh toát, biến thành nóng như lò lửa. Bằng khả năng
điêu luyện và dày dạn kinh nghiệm trong tình trường của mình, Vũ Gia
Minh đã khiến thần trí Tú Linh trở nên mơ hồ, nhanh chóng có phản ứng
với sự đụng chạm của hắn.
Nụ cười tà ác trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, hắn khoái trá cười thầm vì có thể thành công chế phục được con mèo nhỏ, chịu ngoan ngoãn
để cho hắn sử dụng móng vuốt của mình.
Một tấc rồi lại một tấc, Vũ Gia Minh càng được nước lấn tới, tay hắn
chuyển dần lên đến ngang eo Tú Linh, môi hắn chạm nhẹ vào cổ. Trong khi
Tú Linh chưa kịp phản ứng lại hành động vô sỉ của hắn, răng hắn đã cắn
vào làn da trắng mịn và mỏng manh trên cổ của Tú Linh, mấy vết cắn đã để lại mấy dấu răng thể hiện chủ quyền của hắn đối với thân thể Tú Linh.
Tú Linh kinh hoàng thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mặt đỏ như gấc chín, tay siết chặt, mắt căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh.
Vừa thẹn vừa giận, cục tức trong người vo lại thành một khối thuốc nổ,
Tú Linh dồn tất cả vào bàn tay phải, nhanh như chớp dơ lên.
“Bốp !” Quả đấm của Tú Linh bay thẳng vào má trái của Vũ Gia Minh, nụ
cười ác ma trên môi hắn tắt ngấm. Tú Linh đấm rất chuẩn xác, dùng toàn
lực, tuy rằng không thể so sánh được với một người đàn ông khỏe mạnh
nhưng cũng khiến Vũ Gia Minh ê ẩm một bên hàm.
Cũng may cửa ngăn giữa băng ghế trước và băng ghế sau đã được hạ xuống
nên Trợ lý Tân và anh vệ sĩ không nhìn và nghe thấy được gì. Nếu không,
họ đã phải trợn mắt há mồm, cười khoái trá trong lòng vì có người đã
thay họ dạy cho Vũ Gia Minh một bài học vì tội khinh người và coi người
khác là đồ chơi của mình.
“Cô…” Vũ Gia Minh tức đến phát run, nghiến răng nghiến lợn, mặt đỏ gay vì cáu.
Tú Linh luống cuống tìm cách rời khỏi lòng hắn, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ nấp.
Vừa mới loạng choạng đứng dậy, Vũ Gia Minh đã chồm lên như một con báo
săn mồi. Đẩy ngã Tú Linh xuống sàn xe, Vũ Gia Minh nằm đè lên.
“Bạch Tú Linh ! Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Nếu xảy ra chuyện gì
thì cô cũng đừng có trách tôi đối xử tàn nhẫn và vô tình với cô.” Vũ Gia Minh phát tiết tức giận bằng cách cắn mạnh vào môi Tú Linh, hai tay giữ chặt lấy tay Tú Linh trên đỉnh đầu.
Tú Linh lảng tránh nụ hôn của Vũ Gia Minh, mặt hết quay sang trái lại
sang phải, co chân đạp vào người hắn, miệng la hét không ngừng, mắt long lanh lệ.
Vũ Gia Minh giờ giống hệt một con sói nổi điên, hoàn toàn quên mất câu:
“Thương hương tiếc ngọc”, lúc này hắn để cho giận dữ và phẫn nộ trong
người điều khiển suy nghĩ và hành động của chính mình.
Lúc chiếc váy tuột khỏi vai, cũng là lúc Tú Linh rơi lệ, nỗi đau trong
lòng đang khoét sâu vào tận xương tủy, căm hận và chán ghét Vũ Gia Minh
càng lúc càng tăng.
Khi nỗi sợ hãi kiểm soát toàn bộ cơ thể, thần kinh vượt quá sức chịu
đựng, Tú Linh nhỏ bé, đáng thương đã ngất xỉu, mềm nhũn nằm trên sàn
nhà, hơi thở thoi thóp, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực, mặt trắng
bệch giống hệt một người sắp chết.
Khi cơn giận trôi qua đi, Vũ Gia Minh vò đầu bứt tóc, vội bế Tú Linh lên.
“Bạch Tú Linh !” Tay run run chạm vào mũi Tú Linh, mắt đục ngàu, lòng
đau như cắt, Vũ Gia Minh hối hận mãi không thôi. Hắn biết hắn sai rồi,
lẽ ra hắn không nên hành động một cách