
ăm phẫn, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Thả tôi xuống ngay lập
tức ! Tôi không muốn đi cùng với anh. Tôi và anh bây giờ không còn quan
hệ gì cả.”
“Im ngay !” Vũ Gia Minh tức tối, rống to: “Cô không được phép nói là hai chúng ta không còn quan hệ gì cả. Cô vẫn còn là nhân tình của tôi.”
“Buồn cười !” Tú Linh nghiến răng, tay siết chặt thành hình nắm đấm:
“Chiều tối hôm qua, tôi đã nói rõ ràng rằng giao dịch giữa hai chúng ta
đã bị hủy bỏ. Dù anh không nhận số tiền 400 triệu mà anh Kiệt trả cho
anh, cũng không sao. Tôi chấp nhận để anh kiện tôi ra tòa, chấp nhận tù
mấy tháng, còn hơn nhận lời làm nhân tình của anh.”
Bình thường Tú Linh tuyệt đối không dám nói ra những lời thẳng thắn và
tuyệt tình như thế. Nhưng Vũ Gia Minh hết lần này đến lần khác đem Tú
Linh ra để đùa giỡn, không thèm quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của Tú Linh.
“Bạch, Tú, Linh !” Vũ Gia Minh gằn từng từ từng chữ, hỏa khí đã bốc cao
lên đến tận đỉnh đầu, “Cô càng chống đối, tôi càng muốn giữ cô bằng
được. Hừ ! Đừng tưởng bây giờ cô được Hoàng Tuấn Kiệt chống đỡ và hỗ trợ ở sau lưng, thì cô cho rằng có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Một khi tôi đã chọn trúng cô làm nhân tình của tôi, thì khi nào tôi cảm
thấy chán, tôi sẽ để cho cô đi, còn nếu không cô hãy ngoan ngoãn nghe
lời của tôi đi.”
“Anh…” Tú Linh chết lặng, mắt trân trối nhìn Vũ Gia Minh. Trên đời này
Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào mặt dày, xấu xa và vô liêm sỉ
giống như Vũ Gia Minh. Thật không ngờ những câu nói không có một chút
tình người nào như thế, mà hắn cũng có thể vô tư nói ra miệng được.
“Thế này thì quá lắm ! Dù mình không phải là một thiên kim tiểu thơ, một công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng mình là người, là một công dân tự
do, có quyền sống bình đẳng giống như ai. Tại sao hắn dám vũ nhục mình,
dám coi mình là một món đồ chơi của hắn ?” Càng nghĩ Tú Linh càng tức,
càng căm hận Vũ Gia Minh.
Ngồi thọt lõm trong lòng Vũ Gia Minh, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, mười
đầu ngón tay cứng đờ, môi mím chặt, đôi mắt đen láy to tròn long lanh
nước, Tú Linh hít một hơi thật dài, hai bàn tay từ từ đưa lên.
Cổ áo Vũ Gia Minh bị túm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tú Linh.
“Vũ Gia Minh ! Anh nghe cho rõ đây !” Tú Linh nhấn mạnh từng tiếng, “Tôi không phải là một con rối của anh, cũng không phải là nhân tình của
anh. Đối với tôi, anh là một tên xấu xa, một kẻ kiêu ngạo không hiểu lý
lẽ, không tôn trọng người khác. Tốt nhất là anh nên thả cho tôi xuống,
nếu không tôi sẽ không để cho anh sống yên.”
Trợ lý Tân thích thú cười thầm, khóe miệng khẽ cong lên. Từ khi trở
thành trở thành trợ lý riêng của Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân chỉ nghe Vũ Gia Minh mắng chửu người khác, chưa từng nghe người khác quát thẳng vào mặt hắn bao giờ. Nay Trợ lý Tân mới được mở rộng tầm mắt, xem ra hai chị em Tú Linh quả thật là rất gan dạ và khác người.
Vũ Gia Minh gia lực đạo vào tay, Tú Linh nhăn nhó, buột miệng kêu lên một tiếng vì đau.
“Cô giỏi lắm ! Dám thách thức tính kiên nhẫn của tôi.” Vũ Gia Minh tức
tối, trầm giọng cảnh cáo Tú Linh, “Cô đừng tưởng tôi không ra tay đánh
cô, thì cô muốn nói thế nào thì nói. Cô có tin là ngay bây giờ tôi sẽ
trừng phạt cô không ?”
“Anh…Đồ…đồ xấu xa !” Vốn là một cô gái hơi nhút nhát, khờ khạo, và dễ
siêu lòng, Tú Linh ít khi nào mở miệng mắng người khác, nên những ngôn
từ mà Tú Linh dùng quá văn vẻ, chẳng có một chút xíu sát thương nào cả.
Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh: “Cô muốn mắng chửu gì, thì cứ nói hết ra đi. Nói hết đi, để tôi trừng phạt cô một thể.” Vũ Gia Minh cố tình
khiêu khích Tú Linh, vì hắn thừa hiểu Tú Linh chỉ có thể nói đôi ba câu
ấy là hết.
Từ bé đến giờ Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào có tính cách vô sỉ
giống như Vũ Gia Minh, người ta nói con giun xéo mãi cũng đến lúc quằn,
Tú Linh bộc phát tức giận, mím môi mắm mỏ, dơ bàn tay nhỏ nhắn lên.
Vũ Gia Minh nắm chặt lấy cô tay Tú Linh, rít giọng quát: “Cô dám dơ tay đánh tôi ?”
Tú Linh cố giằng tay ra khỏi gọng kìm của Vũ Gia Minh: “Buông tay !”
“Cô phải xin lỗi tôi ngay lập tức !” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh, mặt lạnh như băng.
“Tại sao tôi phải xin lỗi anh ?” Tú Linh tủi thân chất vấn Vũ Gia Minh,
“Tôi đâu có làm sai việc gì. Anh nên nhớ người bắt cóc tôi lên xe là
anh, người ép tôi phải đi cùng anh cũng chính là anh.”
“Cô giỏi lắm, càng ngày cô càng học được cách cãi lại mệnh lệnh tôi rồi
đấy.” Vũ Gia Minh trào phúng khen ngợi Tú Linh, lúc này hắn có một mong
muốn mãnh liệt là có thể hảo hảo trừng phạt Tú Linh một phen. Nếu Tú
Linh biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, thì có lẽ Tú Linh đã khóc thét vì sợ hãi, sau đó ngất xỉu vì không chịu đựng được.
“Cô không muốn làm nhân tình của tôi, cũng không muốn đi cùng tôi ?” Vũ
Gia Minh đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười tựa một tên ác ma đang chuẩn
bị hút hồn người đối diện, sau đó đưa người đó xuống địa ngục cùng với
mình.
Tú Linh mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh, ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thà rằng Vũ Gia Minh quát mắng, còn không đáng sợ bằng lúc trông thấy nụ cười
như không cười của h