
c này, Vũ Gia Minh rất muốn xông lên đánh bất tỉnh nhân
sự.
Người duy nhất không quan tâm đến hiện tại là Tú Linh. Ngồi trên ghế sô
pha, khuôn mặt đượm buồn, Tú Linh đã biến thành một mỹ nhân băng lãnh,
thân mang đầy vết thương vô hình.
Hoàng Tuấn Kiệt bị hai vệ sĩ dùng võ ngăn cản, không cho tiến vào phòng khách.
Hoàng Tuấn Kiệt hừ lạnh, môi nhếch lên. Buổi tối hôm trước, nếu không
phải do hắn bị người ta dùng ám kí có tẩm thuốc mê ra tay lén lút, thì
đừng hòng động được vào người hắn.
“Hoàng Tuấn Kiệt !” Vũ Gia Minh kinh ngạc bật ra một tiếng kêu. Hắn
không ngờ được là tin tức mà Hoàng Tuấn Kiệt nhận được lại nhanh như
thế. Hắn chỉ vừa mới đưa hai chị em Thư Phàm về đây chưa được một tiếng
đồng hồ, Hoàng Tuấn Kiệt đã tìm đến tận cửa rồi.
Đấm hai vệ sĩ ngã liểng xiểng, Hoàng Tuấn Kiệt căm phẫn quát Vũ Gia Minh, “Thằng ranh kia ! Con không mau thả người !”
Vũ Gia Minh căm ghét nhất việc bị người khác chửu thẳng vào mặt. Hoàng
Tuấn Kiệt mỗi lần gặp hắn, đều không khách khí, dùng miệng lưỡi để chê
bai hắn, hạ nhục hắn.
Thư Phàm đứng bật dậy, mắt mở to, chớp chớp vài cái để nhìn cho rõ xem
có đúng là Hoàng Tuấn Kiệt không ? Sau khi biết mình không có nhìn nhầm, Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt, quát còn to hơn cả Vũ Gia Minh, “Hoàng Tuấn Kiệt ! Anh có bị điên không hả ? Đã bị thương nặng sao còn dám đánh nhau ?”
Hoàng Tuấn Kiệt lảo đảo suýt ngã, hắn có lòng tốt đến tận đây cứu người, thế mà Thư Phàm chẳng những không biết điều nói một câu cám ơn, ngược
lại còn quát thẳng vào mặt hắn.
Vũ Gia Minh cười ha ha, hắn sung sướng khi biết không chỉ có một mình
hắn mới bị Thư Phàm quát mắng, mà ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm cũng không buông tha.
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, nhanh chóng kéo Thư Phàm vào lòng,
nhìn từ đầu xuống chân Thư Phàm, miệng lo lắng hỏi, “Cô không bị thương ở đâu chứ ?”
Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, thấy hắn vì lo lắng cho sự an
toàn của mình, đã vội vàng xông vào đây cứu người, thậm chí còn đánh
nhau vì mình mà không quan tâm đến vết thương trên bụng, mắt Thư Phàm đỏ hoe, cảm giác ngọt ngào và ấm áp đang bùng cháy dữ dội trong lòng.
“Tôi không sao.” Thư Phàm bẽn lẽn đáp, mặt hơi ửng đỏ.
“Này !” Vũ Gia Minh chướng mắt nhìn cảnh âu yếm của hai người, “Hoàng
Tuấn Kiệt ! Cậu có biết đây là nhà tôi không hả ? Tại sao cậu dám xông
vào đây như một quân ăn cướp. Có tin là tôi sẽ gọi công an gô cô cả đám
vào tù không ?” Vũ Gia Minh là một tên xấu xa, chuyên môn lợi dụng điểm
yếu của người khác để đưa họ vào đường cùng, làm sao có thể bỏ qua cơ
hội có một không hai này.
“Hừ !” Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận để Thư Phàm đứng ở phía sau, “Có giỏi
thì cậu gọi công an ngay đi. Tôi cũng đang chờ mong có thể cùng cậu đối
chất trước tòa tội dám bắt cóc người.”
Vũ Gia Minh ngồi xuống ghế sô pha, chân gác lên mặt bàn, hắn lại khôi
phục dáng vẻ vô lại của mình, “Tôi không hề có bắt cóc người, tôi mời họ đến đây làm khách.”
“Phải không ?” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, mắt khinh bỉ nhìn Vũ Gia Minh, “Nếu mời họ làm khách có cần bắt nhốt họ như tù nhân ở đây không ?”
“Đừng khua môi múa mép trước mặt tôi !” Vũ Gia Minh nóng nảy ngắt lời
Hoàng Tuấn Kiệt, “Đã đến đây rồi, cậu cũng ở đây làm khách của tôi đi.”
Vũ Gia Minh cười, nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí hoàn toàn uy
hiếp.
“Muốn giữ được tôi, để xem cậu có bản lĩnh không đã ?” Hoàng Tuấn Kiệt
không để mấy lời nói đe dọa của Vũ Gia Minh vào mắt, thậm chí hắn còn
khinh thường Vũ Gia Minh, “Tốt nhất là cậu nên tránh xa Thư Phàm ra, nếu không đừng trách tôi độc ác.”
“Cậu không biết là …” Vũ Gia Minh cười cợt, nháy mắt với Thư Phàm, “Cô ấy đã đồng ý trở thành người tình của tôi rồi sao ?”
Người Hoàng Tuấn Kiệt run lên, hắn lập tức quay lại nhìn Thư Phàm đang đứng ở phía sau, “Những gì mà hắn nói có đúng không ?”
Thư Phàm khinh bỉ nhìn Vũ Gia Minh, mai mỉa nói, “Cảm ơn lòng tốt của
anh, nhưng mà tôi không có cái phước ấy. Anh hãy giành may mắn này cho
một cô gái khác đi.”
Thư Phàm kéo Tú Linh đứng lên, “Hai chị em mình đi thôi !”
“Khoan đã !” Vũ Gia Minh quát, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tú Linh, “Cô đi được, nhưng Tú Linh phải ở lại.”
“Tại sao ?” Thư Phàm căm phẫn hét to, tay chỉ thẳng vào mặt Vũ Gia Minh, “Anh đừng ăn hiếp người quá đáng, em gái tôi không phải là nô lệ của
anh.”
Hoàng Tuấn Kiệt rất vui, vì Thư Phàm không hề nhận lời làm nhân tình của Vũ Gia Minh, hơn nữa hắn còn thấy Thư Phàm căm ghét Vũ Gia Minh thấu
xương. Nội tình mối quan hệ dây mơ dễ má giữa Tú Linh và Vũ Gia Minh,
hắn cũng biết ít nhiều, nên hiểu vì sao Thư Phàm lại tức giận như thế.
“Em gái cô nợ hắn bao nhiêu tiền ?” Hoàng Tuấn Kiệt hạ giọng hỏi Thư
Phàm, hắn đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Thư Phàm.
“Anh hỏi làm gì ?” Đang tức giận phừng phừng, Thư Phàm không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình thế.
“Cô nói số tiền mà em gái cô nợ hắn đi, tôi sẽ trả thay cho cô.”
Thư Phàm ngây người, mắt mờ mịt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Hắn…hắn vừa nói gì cơ ? Trả…trả tiề