Old school Swatch Watches
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210161

Bình chọn: 7.00/10/1016 lượt.

ng quanh, chưa từng làm

chuyện gì khuất tất, sống bình yên 20 năm nay. Sao tự dưng tất cả đều

thay đổi, kể từ lúc gặp Vũ Gia Minh ?

“Hừ ! Dám múa rìu qua mắt thợ ! Hai tên vệ sĩ ngu ngốc này, không hiểu

mình đang đấu với ai.”, Khóe môi nhếch lên, khuôn mặt càng lúc càng

lạnh, đôi mắt sắc bén tựa lưỡi kiếm mỏng đang đục khoét hết tất cả suy

nghĩ trong đầu hai vệ sĩ.

“Một nhân viên khi không thành thực, dám lừa trên dối dưới, thì bị phải

nhận hình phạt gì ?”, Quay sang nhìn trợ lý Tân đứng bên cạnh, Vũ Gia

Minh trào phúng hỏi.

Chỉnh lại cặp kính, dùng khăn tay chấm mồ hôi trán, hắng giọng, trợ lý

Tân trả lời, “Bị đuổi việc ngay lập tức, ngoài ra sẽ giao cho công an xử lý.”

“Tốt, cứ theo thế mà làm.” Phất tay ra hiệu cho hai vệ sĩ riêng, Vũ Gia

Minh nắm tay kéo Tú Linh đang đứng ngơ ngác không hiểu gì, đi theo mình

vào trong công ty.

“Khoan…khoan đã !” Đang đi, Tú Linh vội vàng gỡ tay hắn ra khỏi bàn tay nhỏ bé của mình.

“Có chuyện gì ?” Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng vì hành động chống đối của Tú Linh.

“Anh định làm gì họ ?” Tú Linh chỉ tay ra hướng cổng, nơi hai vệ sĩ riêng đang vặn tay hai vệ sĩ gác cổng.

“Cô lo cho họ ?”

“Có thể họ mải lo làm nhiệm vụ, mà không chú ý đến chiếc xe đạp điện của tôi, rồi ai đó lấy mất thì sao ?”

Vũ Gia Minh không biết có nên mắng Tú Linh ngu ngốc không hiểu chuyện

khi đi thương hại hai kẻ lấy trộm đồ của mình, hay nên khen Tú Linh có

lòng thương người đây ?

“Cô có thể dùng đầu để suy nghĩ được không hả ?”, Vũ Gia Minh bực mình,

lên giọng dăn dạy Tú Linh, “Nếu họ là người trung thực, thì khi làm mất

chiếc xe của cô do sơ ý, họ phải nhận tội và xin lỗi cô một câu chứ,

nhưng đằng này họ lại chối bay chối biến, và đổ tội cho cô là vu khống

cho họ.”

“Điều…điều này…” Tú Linh không thể phản biện lại lý lẽ sắc bén của Vũ Gia Minh, càng ngẫm nghĩ càng thấy Vũ Gia Minh nói đúng.

Vũ Gia Minh lại nắm tay Tú Linh kéo đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức

giận mà đỏ bừng, bất giác hắn thấy tức giận, căm hận hai tên vệ sĩ gác

cổng.

Tú Linh là thú cưng của hắn, chỉ có hắn mới có quyền bắt nạt và đùa giỡn, ngoài ra không ai được phép động vào.

……………………..

Về đến nhà, Thư Phàm tự mở cổng, rồi chạy nhanh vào nhà, miệng vui mừng gọi to, “Tú Linh ! Mẹ ! Con đã về rồi đây !”

Chạy vào phòng khách như cơn lốc, Thư Phàm hồi hộp chờ nghe giọng nói

trong trẻo, dễ nghe của em gái, và có thể nhìn thấy khuôn mặt hiền lành

của mẹ.

Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài tiếng gió thổi vi vu, tiếng cánh cửa kêu lành phành va vào bờ tường do trước khi đi quên chưa đóng, tiếng

hít thở của Thư Phàm và anh vệ sĩ đứng ở phía sau thì không còn bất cứ

âm thanh nào khác.

Là một người không phải nhát gan, nhưng khi nhìn thấy bàn ghế bị đập

gãy, đồ đạt bị phá hỏng, nằm hỗn độn, rải rác trền nền nhà, thì dù một

người có thần kinh vững vàng đến đâu cũng phải chấn động, lo sợ vu vơ.

Thư Phàm đứng ngây như tượng, khuôn mặt tái nhợt, mắt mờ mịt nhìn khắp

căn phòng đã biến thành một bãi chiến trường do bị người khác đập phá.

Thật lâu, Thư Phàm mới chầm chậm quay lại nhìn anh vệ sĩ.

“Họ…bọn họ..”, Ngôn từ lộn xộn, trái tim gần như ngừng đập trong lồng

ngực, Thư Phàm đang lo cho tính mạng của em gái và mẹ ruột.

“Cô yên tâm, để tôi đi xem xét xung quanh căn nhà.” Lời nói vừa dứt, anh vệ sĩ vừa cảnh giác, vừa lùng xục tìm dấu vết trong từng căn phòng.

Thư Phàm vội vã đi theo anh vệ sĩ, bắc loa lên miệng, Thư Phàm khản giọng gọi, “Mẹ ! Tú Linh ! Hai người đang ở đâu ?”

Lòng đau như cắt, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt. Thư Phàm rất hối

hận, chỉ vì tính hay thích xen vào chuyện của người khác, nên mới hại

người thân vào vòng nguy hiểm.

Lùng xục một hồi, anh vệ sĩ trấn an Tú Linh, “Chắc mẹ và em gái cô, không xảy ra chuyện gì đâu. Cô thử gọi điện cho họ xem ?”

Quẹt nước mắt, Thư Phàm vội gật đầu nói, “Đúng, tôi phải nghĩ sớm ra mới phải. Có lẽ em gái và mẹ tôi không đến thăm tôi, và vẫn sống bình an.”

Thư Phàm tìm trong đồng đồ bị lục lọi dưới nền nhà, chiếc điện thoại đã bị giẵm nát.

Anh vệ sĩ chìa chiếc điện thoại của mình trước mặt Thư Phàm, “Cô dùng tạm điện thoại của tôi đi.”

“Cảm..cảm ơn anh.”

Thư Phàm run run bấm số của Tú Linh, mỗi một giây một phút chờ đợi, dài như một thế kỉ.

Tú Linh đang ngồi trên ghế sa lông, trong văn phòng của Tổng giám đốc, nợ

Vũ Gia Minh ba trăm triệu, giờ lại mất chiếc xe đạp điện hơn năm triệu,

Tú Linh khóc không ra nước mắt, rầu rĩ không vui.

Ngồi ở phía đối diện, Vũ Gia Minh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người, giờ phảng phất nét u buồn, càng tăng thêm nét

quyến rũ và mị nhân của Tú Linh.

Vũ Gia Minh không hề hối hận với những gì mà mình đã làm, ngược lại hắn còn thấy mừng vì mình đã làm thế. Nếu không tính kế đưa Tú Linh vào

bẫy, làm sao hắn có thể biến Tú Linh thành thú cưng của mình.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Vũ Gia Minh và tâm trạng buồn phiền của Tú Linh.

“Chuông điện thoại của cô reo kìa !” Vũ Gia Minh nhắc nhở Tú Linh, khi thấy Tú Linh ngồi bất động, thất th