
g
thú quan sát quang cảnh bên đường, miệng cười toe toét khi trông thấy
một người mặc hình chuột túi Micky đang bị hai đứa trẻ con hết ôm rồi
véo.
Môi Vũ Gia Minh co giật, đôi mắt ánh lên những tia nhìn nhu hòa, yêu
thương, hắn bất đắc dĩ cười khổ, Tú Linh chẳng những không có một chút
xíu bị ảnh hưởng từ hằn, mà ngược lại hắn đang dần bị Tú Linh điều khiển cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.
Trong đầu hắn đang rung lên những hồi chuông cảnh báo, một khi đã lún
sâu vào chuyện tình cảm nam nữ, hắn sẽ không thể dứt ra được.
Nghỉ việc mất mấy ngày không xin phép, không gọi một cú điện thoại về nhà
cho gia đình, không thông báo một tiếng cho cô em về sự biến mất của
mình, dù có nóng lòng muốn được đi làm ngay, Thư Phàm cũng phải về nhà
một chuyến, giải thích về sự vắng mặt đột ngột của mình cho mẹ và em gái hiểu, mong họ bỏ qua cho sự sơ suất của mình.
“Tất cả cũng tại tên chết tiệt kia hại mình !”, Ngồi trên xe ô tô, Thư
Phàm không ngừng nguyền rủa Hoàng Tuấn Kiệt, “Hừ ! Lần sau đừng để rơi
vào tay tôi, nếu không tôi sẽ làm cho anh sống không bằng chết.”
Ngồi sau tay lái, anh vệ sĩ nghe câu được câu mất, tuy nhiên cũng hiểu
được Thư Phàm đang nguyền rủa ai. Tự dưng anh thấy thương hại cho sếp,
khi gặp phải một cô gái ương bướng, không sợ chết như Thư Phàm.
“Cô Phàm ! Bây giờ chúng ta đi đâu đây ?” Đi cách xa tòa nhà Hoàng Thị
được hơn mấy trăm mét, mà không nghe Thư Phàm nói ra điện chỉ cần đi,
anh vệ sĩ bắt buộc phải lên tiếng hỏi.
“Anh lái xe về nhà tôi.” Thư Phàm hạ giọng nói, dù đang tức muốn điên
lên nhưng cũng không muốn trút lên đầu người vô tội, không có liên quan
đến vấn đề của mình.
“Tôi đã hiểu.” Anh vệ sĩ bật đèn xi nhan, giảm tốc độ, sau đó rẽ phải.
Lúc bị Hoàng Tuấn Kiệt bắt đi, không mang theo điện thoại, hơn nữa trong nhà Hoàng Tuấn Kiệt cũng không tìm được thứ gì có thể liên lạc được với bên ngoài, nên Thư Phàm đành chịu thua.
Bây giờ đã được thoải mái hít thở khí trời, Thư Phàm sẽ tìm đủ mọi cách
để thoát khỏi vòng kiểm soát của Hoàng Tuấn Kiệt, là người yêu tự do,
làm sao có thể tiếp tục sống cảnh bị cầm tù như tội phạm trong mấy ngày
vừa qua.
……………………
Chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh vừa mới đến cổng, hai anh vệ sĩ lập tức kính cẩn chào hỏi.
“Ông chủ !”
Ngồi trên xe ô tô, Vũ Gia Minh không có biểu hiện gì, khuôn mặt băng lãnh, lạnh giá như sương đêm.
“Hai vệ sĩ kia là người đã trông xe cho cô vào buổi chiều hôm qua ?” Quay sang nhìn Tú Linh, Vũ Gia Minh hỏi.
Tú Linh thò đầu ra ngoài, mắt chớp chớp, chăm chú nhìn hai vệ sĩ đang
nghiêm trang đứng trước mặt, “Đúng, họ chính là người mà tôi đã nhờ
trông hộ chiếc xe đạp điện, để đi vào trong giao hoa cho anh.”
Chờ tài xế mở cửa xe, Vũ Gia Minh bước xuống.
Tú Linh nhanh chân hơn, đã tự mở cửa xe, và bước xuống từ trước.
“Chào hai anh !”, Tú Linh mỉm cười, lịch sự nói, “Xin hỏi hai anh, chiếc xe đạp điện mà em nhờ hai anh trông dùm hiện giờ đang ở đâu ?”
Thấy Tú Linh đi cùng xe với sếp, hai anh vệ sĩ toát mồ hôi vì sợ, mắt họ kín đáo trao đổi với nhau.
“Hai anh không nhớ ra em là ai sao ? Em là người đã nhờ hai anh trông dùm cho em chiếc xe đạp điện Yamaha màu xanh dương.”
Hai anh vệ sĩ nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, khó nhọc không nói nên lời, “Chuyện…chuyện này…”
Vũ Gia Minh là người từng trải, lại quá thông minh, chỉ cần nhìn biểu
hiện gian trá, hốt hoảng sợ tội của họ, cũng biết nhất định họ đã đem
bán hoặc cất dấu chiếc xe của Tú Linh rồi.
“Hai cậu làm việc cho công ty Vũ Thị được bao lâu rồi ?”, Vũ Gia Minh
mỉm cười hỏi, nụ cười lạnh tựa băng đá, khiến người khác không rét mà
run.
“Ba…ba năm…” Anh vệ sĩ có nước da bánh mật lắp bắp trả lời, mồ hôi đầm đìa trên trán.
“Chắc cậu cũng hiểu tiêu chí để chọn một vệ sĩ cho công ty là phải thật
thà, dũng cảm, không được tham của công.” Vũ Gia Minh thong thả nói, ngữ khí không hờn không giận, hoàn toàn bình thản, giống như mặt biển thoạt nhìn trông phẳng lặng, nhưng ngầm sâu dưới lòng biển lại đang nổi sóng
dữ, và đang phun trào núi lửa.
“Ông chủ !”, Anh vệ sĩ bên cạnh vội phân bua, “Thật tình chúng tôi không hiểu gì cả, chúng tôi không hề trông thấy chiếc xe đạp điện nào của cô
ấy.”
Tú Linh há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn anh ta không chớp mắt. Nói theo
cách của anh ta, chẳng khác gì chính Tú Linh là người đã bịa đặt ra tất
cả, là kẻ bụng dạ hẹp hòi đi vu oan cho người tốt.
“Anh…anh…”, Tú Linh chỉ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì tức giận đã
đỏ bừng như gấc chín, “Sao…sao anh có thể phủi trơn chu như thế được ?
Rõ ràng chiều hôm qua, em đã nhờ hai anh trông dùm chiếc xe đạp điện cho em.”
Khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng như băng đá của Vũ Gia Minh, người vệ sĩ lúc nãy yên tâm khi không thấy Vũ Gia Minh có dấu hiệu nổi giận,
“Cô đừng nói linh tinh, hai chúng tôi đứng suốt cả ngày hôm qua ở đây mà có thấy chiếc xe đạp điện nào đâu.”
Tú Linh tức nghẹn họng, mắt trân trối nhìn hai vệ sĩ. Kiểu vừa ăn cướp,
vừa la làng này, lần đầu tiên Tú Linh mới thấy. Tự xét bản thân, luôn
sống chan hòa, vui vẻ, đối xử tốt với người xu