
uya khoắt anh đến phòng tôi làm gì ?” Nắm chặt thanh gỗ trong tay, Thư Phàm ngước mắt nhìn người đàn ông lạ mặt. Đôi mắt mèo của anh ta thu
hút Thư Phàm, khi nhìn vào mắt anh ta, Thư Phàm không thể thở được, cơ
thể đông cứng, thần trí lơ mơ, giống hệt một người đang bị thôi miên.
Giật mình, Thư Phàm vội thu lại ánh mắt, không dám nhìn vào mắt anh ta,
Thư Phàm chuyển chú ý vào khuôn mặt anh ta. Ánh trăng khuya hòa cùng ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, đủ để Thư Phàm lờ mờ nhìn đường nét trên
khuôn mặt anh ta.
Mất gần 10 phút, Thư Phàm mới nhớ ra người đàn ông lạ mặt này là ai. “Là anh à ? Anh đừng hù chết tôi đúng không ? Đêm hôm khuya khoắt, sao anh
không về phòng riêng mà ngủ đi ?” Thư Phàm khoanh tay trước ngực, đứng
lùi ra sau hai bước, hếch mặt hỏi anh ta: “Hay là anh thấy nhốt tôi ở
đây vẫn còn chưa đủ, nên giả ma giả quỷ hù họa cho tôi sợ ?”
Người đàn ông lạ mặt không nói gì, tròng mắt xanh biếc như mắt mèo nhìn
Thư Phàm không chớp. Thời gian đã qua gần được nửa nén hương, anh ta vẫn không chớp mắt dù chỉ là một cái.
Thư Phàm bực bội, nói: “Rõ ràng lúc sáng, anh vẫn còn nói chuyện hùng hổ lắm kia mà. Tại sao tối nay lại trở thành người vừa câm vừa điếc rồi ?
Anh không bị mắc bệnh gì đấy chứ ?” Thư Phàm vén tóc ra sau tai, cười
nửa miệng, hỏi anh ta.
Người đàn ông lạ mặt không có hành động gì, chỉ có tròng mắt của anh ta là hơi lưu chuyển.
Thư Phàm bạo dạn bước lại gần, vạt áo choàng tắm màu trắng chạm vào vạt
áo vét màu đen trước ngực của anh ta. Hình ảnh một trắng một đen đứng
gần nhau, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
“Anh tên là gì ? Anh nhốt tôi ở đây nhằm mục đích gì ? Nếu anh muốn tôi
trả tiền cho anh, thì anh đã chọn nhầm người để bắt cóc rồi. Còn nếu anh bắt cóc tôi vì cho rằng tôi là bạn gái của Hoàng Tuấn Kiệt, thì lại
càng nhầm.” Thư Phàm nở một nụ cười, nụ cười sáng lấp lánh như ánh trăng khuya trên bầu trời: “Nếu đã biết anh bắt lầm người rồi, anh cũng nên
thả tôi đi chứ ? Tôi hứa chỉ cần anh thả tôi ra khỏi đây, tôi sẽ cho qua chuyện này, sẽ không kiện cáo và không kể cho ai nghe cả.” Thư Phàm
trịnh trọng hứa, lòng thầm cầu mong người đàn ông lạnh lùng như đá này
nhanh chóng thả mình ra.
Người đàn ông lạ mắt không nói gì cả, khóe môi khẽ nhếch lên, nhíu mày nhìn Thư Phàm.
Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt anh ta, Thư Phàm cười cười, không nói gì thêm.
Người đàn ông lạ mặt cúi xuống, khi mũi gần chạm vào mũi Thư Phàm, anh ta nói: “Ngủ đi !” Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.
Thư Phàm trợn tròn mắt nhìn theo, sờ mũi, vuốt cằm, gãi đầu, không thể
đoán được thân phận thật sự của người đàn ông lạ mặt và lý do vì sao anh ta lại nhốt mình ở đây.
“Trời ạ ! Có ai trả lời cho con biết không ?” Ôm lấy đầu, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, Thư Phàm hét ầm lên.
Người đàn ông lạ mặt đang đi trên hành lang, nghe tiếng hét của Thư Phàm đã dừng lại, trên khóe môi của anh ta nở một nụ cười khẽ, rồi nhanh
chóng biến mất, hệt như một ngọn lửa chập chờn trong gió bão. Tú Linh được đưa vào bệnh viện, đúng bệnh viện nơi mà Hoàng Tuấn Kiệt đang nằm, chỉ khác Tú Linh đang nằm trên lầu ba, còn Hoàng Tuấn Kiệt nằm
trên lầu hai.
Bác sĩ chuẩn đoán Tú Linh bị thương nặng ở đầu, cơ thể bị xây xát, có
thể Tú Linh sẽ hôn mê trong vòng một tuần, hay nửa tháng, Tú Linh có thể tỉnh sớm hay muộn hoàn toàn phụ thuộc vào tình hình sức khỏe và ý chí
của bản thân Tú Linh.
Trên người Tú Linh không có giấy tờ tùy thân, không có điện thoại, cũng
không có bất cứ thứ gì có thể dùng để tra ra manh mối có liên quan đến
thân thế, bạn bè hay thân nhân của Tú Linh. Ngay cả tên của Tú Linh là
gì, hiện đang sống ở đâu, bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng không
biết.
Chàng thanh niên lạ, hơn 20 tuổi, đi xe ô tô BMW, vì vô tình đâm bị
thương Tú Linh, đã chịu trách nhiệm đưa Tú Linh vào bệnh viện và cử
người ở lại chăm sóc Tú Linh cho đến khi Tú Linh tỉnh lại.
“Bác sĩ, tình hình của cô ấy thế nào rồi ?” Người tài xế trung niên hơn
40 tuổi, hỏi bác sĩ phụ trách khám và chữa bệnh cho Tú Linh.
“Tình hình của cô ấy bây giờ rất nguy hiểm. Cô ấy đang bị hôn mê sâu.
Mặc dù chúng tôi đã chụp CT não, thấy không có triệu chứng bị đọng máu
trong, nhưng vẫn không thể nói trước được điều gì.” Bác sĩ thở dài.
“Với tình trạng này, liệu cô ấy có tỉnh lại được không ?” Người tãi xế
trung niên tiếp tục hỏi. Là tài xế của cậu chủ, được cử tới bệnh viện
chăm sóc và quan sát tình hình chuyển biến bệnh tình của Tú Linh, ông
không thể không lo cho cậu chủ. Cô gái kia mặc dù vi phạm luật lệ giao
thông, nhưng dù sao đâm người khác bị thương nặng dẫn đến hôn mê, cậu
chủ cũng không đúng.
“Việc này, chúng tôi cần phải làm mấy xét nghiệm nữa.” Ông bác sĩ khôn
khéo trả lời. Làm bác sĩ hơn 10 năm nay, gặp không ít bệnh nhân bị
thương nặng ở đầu, có nhiều người phải sống đời sống thực vật cả đời, có nguời lại mau chóng tỉnh lại. Có nhiều chuyện cho đến tận bây giờ y học vẫn chưa thể giải thích được.
“Tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ.” Ông tài xế trung niên mỉm cười, nói.
“Không có gì.” Bác sĩ cười, đáp lại nụ cười của ông tài xế