
ng thường gặp được Miêu Quán Anh. Qua vài tuần tiếp xúc, một tình bạn chân thành đã nảy nở giữa hai người. Quả như lời ông Miêu Tôn đã nói, Trương Tú là một thanh niên có tương lai.
Chàng đẹp trai, tươi trẻ mà điềm đạm. Chàng học
giỏi và nhất là chàng sẽ là người duy nhất được thừa hưởng gia tài sự
nghiệp to lớn của cha, nếu như sau này ông Trương Hồng không còn hoạt
động hoặc qua đời. Nhưng trên hết tất cả danh vọng, tiền tài mà cuộc đời đã dành sẵn cho tương lai Trương Tú, Quán Anh nhận thấy, chàng cũng là
một thanh niên đáng mến. Trương Tú có một bản lãnh riêng và trong những
câu chuyện trao đổi, Quán Anh nhận thấy chàng là một con người có nhiều
khoan dung độ lượng, hiểu biết và nhân từ. Đó là một thanh niên lý
tưởng, để cho những thiếu nữ chưa chồng vào tuổi Miêu Quán Anh phải mơ
ước.
Ông Trương Hồng và Miêu Tôn, nhất là bà Miêu Tôn nhận thấy tình cảm giữa Trương Tú và Miêu Quán Anh nẩy nở tương đồng
rất hài lòng. Và, cho dù chưa có một buổi lễ chính thức, bà Miêu Tôn đã
coi Trương Tú như con rể trong gia đình. Ca? Trương Tú và Miêu Quán Anh
đã biết lời giao kết của cha mẹ khi xưa. Đều biết được những sắp đặt dự
trù, mong ước của cha mẹ, thế nên, họ trao đổi tâm tình, tìm hiểu lẫn
nhau trong niềm tương kính. Cả hai như đã cùng nhìn thấy tương lai của
nhau, thấy con đường mà họ sẽ đi. Cả hai cùng như cảm thấy hài lòng. Một buổi tối ông Trương Hồng đề nghi.
- Tôi thấy hai cháu nó có vẻ tương đắc với nhau, tôi muốn tiến hành một lễ hỏi chính thức trước. Chờ ba năm nữa, cháu
Trương Tú đỗ xong đại học, ra trường rồi sẽ làm đám cưới, anh chị nghĩ
sao?
Ông Miêu Tôn cười
- Anh tính thế nào cũng được. Tôi thấy tuị nó
không phản đối là tôi mừng rồi. Cái mộng mười bảy năm trước, mong được
làm ông sui của tôi với anh đã thành.
Ông Trương Hồng cũng cười đắc chí
- Anh mừng nhưng chắc không mừng bằng tôi đâu.
Tất cả hy vọng cuộc đời của tôi sau này đều kỳ vọng vào cháu Trương Tú.
Tôi không may phải sống cảnh gà trống nuôi con, chỉ có mình nó để nối
dõi tổ tiên, sự nghiệp sau này. Nó không bị anh chị và cháu Quán Anh chê bỏ là tôi thấy toại nguyện rồi.
Bà Miêu Tôn góp lời
- Bác Trương cứ nói quá lời. Chứ, cháu Quán Anh nó được cậu Trương Tú để ý tới và bác không nỡ chê là may mắn cho phần nó rồi.
Ông Trương Hồng cười vang
- Những lời chị nói khiến tôi cảm động. Nhưng thôi, bao giờ thì anh chị cho phép tôi đem đồ sính lễ lại đây?
- Tùy anh ..
Bà Miêu Tôn ngắt lời chồng
- Mình nên coi ngày đàng hoàng
- Vâng, mình phải coi ngày cẩn thận. Ở nhà có sẵn tấm lịch nào không hở chị?
Thế rồi, ngày đám hỏi được chọn lựa kỹ lưỡng.
Những cánh thiệp hồng được gửi đi, đẹp như những cánh bướm, chính thức
liên kết sợi giây cầm sắc giữa hai dòng ho. Trương - Miêu. Chương 5
Vì có một giọng ca thiên phú, nên Đỗ Vương Long
đựơc bạn bè yêu mến, được các giáo sư khuyến khích va giúp đỡ. Họ nói
rằng nếu như chàng thích và cố gắng trao luyện tài nghệ, sau này chàng
có thể trở thành một danh ca. Trở thành một danh cả Đối với Vương Long
đó không phải là niềm mơ ước tối cao của chàng. Chàng thích trở thành
một văn sĩ hoặc một thi sĩ hơn. Nhưng dù sao, sự việc được tự do ra vào
phòng âm nhạc, được phép xử dụng hết cả mọi nhạc khí của nhà trường, từ
cây dương cầm cổ quý gía đến những cây vĩ cầm, tây ban cầm đã làm cho
chàng thích thú và cũng lưu tâm tới việc trao dồi âm nhạc. Vương Long
trở thành một ca sĩ hát hay nhất của trường. Và, trong mọi sinh hoạt văn nghệ, chàng đều góp mặt, baỏ đảm tài năng và sự xuất sắc. Tổ tiên Vương Long vốn là những danh gia giầu có. Nhưng tới đời cha của Vương Long
thì sự may mắn không còn. Sau một biến cố thời cuộc, sự nghiệp tan tành. Cha Vương Long lại không phải là một người có tài sáng nghiệp. Thế nên, bất cứ một chuyện làm ăn nào mà ông tính toán, nhúng tay vào đều thất
bại. Chán nản và phẩn chí, ông quay ra say sưa tối ngày rồi bỏ đi mất
biệt. Vương Long được mẹ sinh ra trong tình cảnh không biết người cha
phiêu bạt phương nào, còn sống hay đã chết. Và, sau này lớn lên, chắc
chắn là chàng không thể biết được mặt mũi của cha. Năm lên sáu thì bà mẹ qua đời trong một cơn bạo bệnh. Vương Long được một người chú không
con, có một xưởng mộc đem về nuôi. Người chú hy vọng là sau này Vương
Long sẽ thay ông nối nghiệp, sẽ là người nhan đèn thờ phụng ông sau khi
vợ chồng ông đã qua đời. Sống trong tình thương của chú thím, tuy được
đối xử tử tế như con, được cắp sách đến trường đi học như những đứa trẻ
khác, Vương Long vẫn mang một nỗi buồn, một mặc cảm của đứa trẻ mồ côi.
Ngoài những giờ học, những khi tập nhạc và giúp đỡ cho chú trông coi
xưởng mộc một chút, Vương Long thường tìm an uỉ trong những đoạn văn,
vần thơ mà tự chàng sáng tác ra. Chàng mơ tới một khung trời mà ở đó,
chàng sẽ trở thành một con người nổi danh, một thi sĩ được quí chuộng.
Những bài thơ Vương Long sáng tác, chàng thường gửi đăng vào những số
báo đặc biệt của nhà trường. Nhiều baì thơ đựơc bạn bè thích, các vị
giáo sư cũng hài lòng và khuyến khích. Họ cùng nhận ra khả năng sáng