
ặt âm
Mây trắng bay về núi
Chim bay moỉ cánh rồi
Mắt người tình lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc môi cười vỡ tan
Nhạc khóc lời than, bài ca ngày nào chàng hát
cho nàng nghe bỗng nhiên trở về trong tâm trí. Những hàng cây, những
ngôi mộ trước mắt mờ dần. Chàng tưởng như đang sống lại cái đêm văn nghệ ngày nào, chàng đứng trên sân khấu, vừa hát vừa nhìn nàng đứng tưạ mình vào cây. Màu áo trắng, ánh mắt lung linh diệu vợị. Và trong mùi ẩm mốc
của nghĩa trang sau một cơn mưa, chàng tưởng như là mùi hương dịu dàng
của cành lan tím mà nàng đã tung lên cho chàng.
Trong cõi lòng ngây ngất nhớ về dĩ vãng, chàng
từ từ gỡ cây vĩ cầm đeo trên vai. Tiếng đàn cất lên réo rắt nghẹn ngào.
LờI ca thoát ra như quyện vào trời vào đất. Bài ca như lời trăn trốI sau cùng. Tiếng đàn chưa dứt, lời ca chưa xong mà chàng tưởng như trái tim
thức giấc nhói đaụ. Hơi thở chàng như tắc nghẹn, âm thanh bài hát chàng
ca không còn tiếng nữa. Hai chân bủn rủn. Chiếc đàn rơi xuống. Chàng quị ngã, úp mặt trên phần mộ nàng... Cái ngã của chàng gây ra một tiếng
động, như tiếng chân người nặng bước. Như một tảng đá rơi, một thân cây
đổ khiến con chim lạc đàn đậu gần đó sợ hãi vụt bay lên cao.