Bản Tình Ca Muôn Thưở

Bản Tình Ca Muôn Thưở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323030

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

chăm chú nhìn chàng rồi nhẹ lắc đầu

- Bà Trương đi vắng rồi

- Bà ấy đi đâu?

- Tôi không biết!

- Chừng nào về?

- Tôi không biết

- Bà là người làm của gia đình này phải không?

- Vâng, tôi trông coi tòa biệt thự này

- Vậy thì tại sao bà không biết là chủ đi tới bao giờ về?

- Tôi coi nhà thì biết coi nhà thôi, còn chủ đi đâu, bao giờ về làm sao tôi biết được!

Bà ta trả lời chàng không mấy thiện cảm.

- Tôi là một người bạn thân của ông bà Trương.

Từ nhiều năm nay tôi không gặp lại hai người. Khi hay tin ông Trương mất nên về thăm. Nếu như bà Trương gặp lại tôi, bà ta sẽ mừng lắm.

Ánh mắt người đàn bà đã biêủ lộ một chút thiện cảm, bà ta chăm chú nhìn chàng.

- Khi nào bà Trương về, nói có ông họ Đỗ từ xa về thăm. TốI nay tôi sẽ trở lại

- Tôi sợ rằng tối nay ông chưa gặp được chủ tôị Ông đừng trở lại mất công.

- Tại sao vậy, bà Trương đi xa à?

- Vâng, chủ tôi đi du lịch

- Đi từ bao lâu?

- Saú tháng rồi. Khi đi, bà dặn tôi ở nhà coi nhà tử tế, lâu lắm bà mới về

- Bà đi một mình hay đi với ai?

- Một mình!

Vương Long im lặng không hỏi nữa. Chàng không

thể mất đi niềm hy vọng. Nàng đi du lịch rồi cũng sẽ trở về. Có lẽ vì

sống quá cô quạnh nên nàng mới đi để khuây khoả. Chàng nói với người

quản gia

- Thôi được, tôi ở ngay thị trấn này và còn ở

lại đây lâu, thỉnh thoảng tôi sẽ ghé lại, nếu bà Trương có về bất ngờ,

nhờ bà haỹ đưa tấm danh thiếp này giúp tôi.

Chàng rút tấm danh thiếp, gạch bỏ chữ Tôn Tử Ái, viêt vào chữ Đỗ Vương Long, rồi chàng viết thêm

"Người chết đã sống lại và trở về. Nếu về, đừng đi –dâu nữa nhé. Mong tái ngô."

Chàng đưa cho bà quản gia, cám ơn bà ta rồi trở lại con đường cũ. Tới ngã ba, chàng rẽ về phía nhà.

Chàng dừng lại ở trước cổng. Ngôi nhà cũ vẫn như xưa không có gì thay đổi ngoài vẻ cũ kỹ hơn trước. Xưởng mộc nằm trong

daỹ nhà ngang, phía sân trước vẫn nhộn nhịp bóng người làm việc. Chú

chàng từ trong xưởng mộc bước ra, lưng còng phải chống gậy, nhưng đầu

ngửng cao, tóc bạc trắng

- Chú ! Chú ơi!

Chàng la lên rồi chạy lạị Ông chú giật mình ngơ

ngác, đã lâu rồi, tiếng "chú" đối với ông đã trở thành xa lạ . Trong lúc ông còn đang ngơ ngác thì một bóng người đã lướt tới trước mặt hai cánh tay dang rộng ôm choàng lấy ông

- Chú, Vương Long của chú đã về đây.

- Vương Long! Vương Long!!

Ông chú lặp lại với thái độ hốt hoảng. Người ta

đã nói vớI ông Vương Long chết rồi. Vậy kẻ nào đang tự nhận là Vương

Long đuà dỡn với ông đây? Hay hồn ma của Vương Long hiện về.

- Vâng! Vương Long của chú đã về đây! Vương Long còn sống chứ chưa chết đâu.

- Con! Con!!

Ông chú đã nhận ra người đang ôm chặt lấy ông

chính là đứa cháu thây yêu bằng da bằng thịt chứ không phải là hồn ma.

Niềm vui mừng sung sướng chợt đến làm ông nghẹn ngào không nói nên lời.

- Vâng! con đây!

- Vậy mà người ta baỏ con đã chết. Cám ơn trời phật cháu tôi còn sống.

Mọi người trong xưởng cũng đã chạy ra, vây quanh hai người, mỗi người nói một câu, phút chốc sân nhà huyên náo tiếng nói cười mừng rỡ. Bà thím từ trong nhà nghe huyên náo chạy ra. Thấy Vương

Long bà đứng khựng lại hai chân run bắn cơ hồ muốn té. Rồi, bằng tất cả

sự cố gắng bà chạy lại Vương Long ôm chầm lấy chàng.

Thấy niềm hân hoan sung sướng của chú thím, Vương Long không khoỉ ân hận về hành động đã qua của chàng.

- Con đã hành động như một kẻ điên rồ, ích kỷ.

Con thật là vô ơn đối với chú thím, từ nay con sẽ ở lại đây maĩ maĩ để

phụng dưỡng chú thím.

Vừa nói chàng vừa dìu chú thím vào trong nhà!

Những ngày đầu mới trở về, đầy vui mừng háo hức, thăm hỏi đã qua. Quán Anh đi du lịch vẫn chưa trở về. Vương Long nghĩ

tới việc sắp xếp công việc giờ giấc cho đỡ trống traỉ hơn. Vì đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nên chàng chỉ có thể đi dạo, đọc sách và nghỉ ngơị

Đồng thời cho sưả lại ngôi nhà đang ở được khang trang đầy đủ hơn. Chàng cho đóng một ít kệ sách, tạo cho chàng một thư viện riêng. Xong tất cả

những việc đó, một tháng đã trôi qua. Quán Anh vẫn chưa về.

Chàng tiếp tục chờ đợi. Những ngày tháng qua,

đến năm cũng rụng xuống dần dần. Một năm, hai năm rồi ba năm trôi qua,

nàng vẫn biệt tăm. Những đau khổ, mõi mòn chờ đợ chồng chất thêm trong

tim.

Nàng đi đâu? Tại sao lại đi lâu quá như vậy? Bao giờ nàng mới chịu trở về? Bao giờ ta mới gặp được nàng?

Tâm trí chàng bắt đầu xốn xang bất định. Đã tới

lúc chàng không còn chịu đựng được sự chờ đợi nữa. Chàng phải lên đường

đi tìm nàng, dù chẳng biết nàng ở đâu, còn sống hay đã chết. Điều cần

nhất là phải lên đường tìm nàng, đi bất cứ nơi đâu, khôn g chần chờ được nữa. Thế rồi buổi sáng hôm sau, khi trời còn mờ sương, một vai mang

hành lý, một vai vác cây đàn, chàng lên đường. Chàng đi tìm một cánh

chim vô định.

Chàng đi và tiếp tục đi mãi, đi hết đảo Đài Loan, qua Hương Cảng sang Tân Gia Bạ.. Hết tiền chàng trở về nhà lấy thêm rồi

tiếp tục đi. Nhưng người đi tìm thì bền chí

quyết lòng mà kẻ được tìm vẫn biệt tăm. Ba năm nữa trôi qua, tài chánh

chàng dần dần khánh kiệt. Hết tiền chàng lại đi hát dạo kiếm tiền để

tiếp tục đi tìm nàng. Sức khoẻ chàng dần dân bị ha


XtGem Forum catalog