
sao
Hai bờ vai chàng rung lên, mọi người phải khó nhọc lắm mới gỡ chàng ra khoỉ xác nàng, chàng gào thét
- Trời ơi, Liên Liên đã chết thật rồi
Vì quá xúc động bệnh cũ của chàng tái phát. Mắt
chàng hoa lên, lả người trong vòng tay của Lý Bân. Mọi người xôn xao, có tiếng la, tiếng gọi. Nhưng chàng đã không còn nghe được gì nữa.
- Tội nghiệp, cậu ta thương vợ quá
Người ta đưa chàng vào y viện trước khi tẩn liệm xác Liên Liên và tiến hành việc tang lễ.
Đến y viện một lúc sau thì chàng tỉnh lại. Mặc
dù các y sĩ hết lời khuyên, chàng cũng đòi trở về nhà. Việc chôn cất của Liên Liên không thể không có mặt chàng. Khi chàng đến nhà thì mọi việc
đã xong xuôi. Suốt đêm chàng ngồi trên chiếc ghế gần đầu quan tài. Có
lúc mệt quá chàng đã ngủ thiếp ngay trên ghế. Người ta khuyên chàng vào
giường nằm nghĩ chàng cũng không nghe.
Sáng hôm sau, đám tang Liên Liên được cử hành
dưới một bầu trời am? đạm, mưa lâm râm. Vương Long bước theo xe tang với một cõi lòng tan nát. Chàng như mất hết sức lực như ngày bị bịnh trước
kia, không thể đi được nữa. Những hòn đất lạnh lùng đắp xuống, chôn vùi
người vơ.
trẻ còn đầy những mộng ước tương lai . Nhưng bây giờ thì đã hết, giữa cõi sống và cõi chết chỉ cách nhau một thước đất
mà thật xa cách nghìn trùng.
Trời vẫn mưa, gío vẫn lạnh. Nấm mồ của Liên Liên được đắp lên cao dần...
Lý Bân đứng dưới trời mưa, đầu cổ áo quần ướt
sũng. Ông đứng như ngây như dại như người mất hồn nhìn những người chung quanh lấp vùi thân xác đứa con gái thân yêu độc nhất của ông. Mặt ông
đầy nước. Nước mắt của lòng gìa tuôn chaỷ pha nhoà với nước mưa của trời xanh vô tình.
Vương Long ngồi im bất động, chàng không còn khóc, nhưng nhìn mắt chàng người ta thấy rõ niềm tuyệt vọng sâu xa.
Thế rồi đám tang cũng xong. Đã tới lúc Liên Liên một mình nhận lấy niềm cô đơn của chính cuộc đời nàng.
Người ta dìu Lý Bân lên xe trở về nhà. Người ta đưa Vương Long trở lại bệnh viện...
Vương Long trở lại nằm điều trị tại bệnh viện
cũ. Ở đó người ta có sẵn bệnh lý của chàng nên dễ dàng theo dõi để điều
tri. Và vì lần trước căn bệnh chưa được dứt hẳn, lại không chịu giữ gìn
rồi bị xúc động để cho bệnh tái phát nên vấn đề chữa trị gặp sự khó khăn hơn.
Trong những ngày đầu nằm ở bệnh viện, mỗi lần
nghĩ tới Liên Liên, chàng lại xúc động đến rơi lệ, chàng chán nản tuyệt
vọng chẳng còn thiết gì. Suốt ngày chàng nằm cô đơn trên giường, nghĩ
tới lần bị bịnh trước, luôn luôn có Liên Liên bên cạnh chàng lại buồn
tủi cho thân phận ruỉ ro bất hạnh của chàng. Chàng lại nhớ thương Liên
Liên không ngớt.
Sáng hôm sau, Lý Bân vào thăm chàng. Chỉ có mấy ngày mà sắc diện ông hốc hác hẳn đi. Hai người đàn ông cùng nhìn nhau thiểu não.
Lý Bân lên tiếng trước
- Con người ta ai cũng có số phần, con không nên bi luỵ làm gì.
Đôi mắt Vương Long rớm lê.
- Lẽ ra câu nói vừa rồi phải là của con nói lên để an uỉ cha.
Chính cha là người đau khổ nhiều nhất, chỉ có mấy ngày mà cha mất hẳn sắc diện trước kia.
- Thật ra thì cha cũng không cầm được lòng đau đớn.
Nhưng cha sẽ cố quên chuyện bi thảm này.
- Quên làm sao được hả cha ? Sự ra đi của Liên
Liên đã để lại một khoảng trống quá lớn trong gia đình ta. Rồi đây cuộc
đời cha con mình sẽ ra sao?
- Con còn đau nên nằm điều trị ở đây cho thật
bình phục rồI hãy nghĩ đến chuyện khác. Còn cha sẽ trở lại đoàn hát. Cha hy vọng công việc bận rộn sẽ làm cha quên đi những giây phút trống
traỉ.
- Cha tính vậy cũng phảị..
Lý Bân thở dài
- Chưa chắc đâu con ạ, từ bao nhiêu năm nay cha
sống trong đoàn hát lúc nào cũng có Liên Liên bên cạnh. Bây giờ trở lại
hoạt động không có nó chắc cha cũng buồn lắm nhưng chẳng biết làm sao
hơn.
- Cha dự tính chừng nào qua bên đoàn hát?
- Sáng mai
Vương Long nghĩ một chút rồi nói với Lý Bân
- Có lẽ con cũng không nằm ở trong này lâu đâu. Con định nằm ít ngày cho đỡ rồi về nhà nằm cho yên tĩnh hơn.
- Con phải liệu mà tính. Ở nhà sẽ không có sẵn thuốc men, phương tiện để điều trị như ở đây.
- Vâng, con sẽ nhờ y sĩ cho toa mỗi tuần
Sáng sớm hôm sau người nhà vào cho biết Lý Bân đã qua Tân Gia Ba với đoàn hát.
Tuy mang nỗi buồn sớm mất Liên Liên, nhưng nhờ
sự tận tâm chăm sóc của các y sĩ, bệnh tình của chàng cũng thuyên giảm
mau le. Chỉ mười lăm ngày sau, chàng đã có thể thơ thẩn đi dạo ngoài
vườn.
Ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa, chàng xin về
điều trị tại nhà. Trước khi về chàng đã ghi tựa một số sách nhờ cô y tá
mua giúp và đem đến nhà riêng cho chàng.
Khi rời khoỉ bệnh viện vị y sĩ căn dặn chàng phải ba ngày một lần trở lại để chích thuốc va mỗi tuần phải khám bệnh một
lần.
Vương Long cám ơn vị y sĩ và ra xe trở về nhà.
Chương 28
Những ngày nghỉ ngơi dưỡng bịnh, Vương Long đã
tìm lại được một chút an nhàn thanh thản cho tâm hồn. Ngày hai buôỉ
chàng ngồi đọc sách, hoặc chăm sóc những khóm hoa trong vườn mà Lý Bân
đã trồng. Bịnh tình của chàng gần như đã bình phục. Tuy vậy, bịnh của
chàng là một căn bịnh cần điều trị lâu dài với sự nghỉ ngơi tối đa. Nhớ
lời dặn mỗi tuần một lần chàng đến bệnh viện để tái khám. Cứ