
ậy, giọng nói lại cứng ngắc?
Cô còn chưa biết anh tức cái gì, Ân Nhất Chính vốn đang cáu kỉnh vội lên giọng cắt đứt không khí quỷ dị giữa hai người.
“Bye bye A Hạo, phải ngoan đó!”
Nhìn nụ cười của ông, gương mặt của anh dịu đi vài phần, “Bye bye ông nội, ông nội cũng phải ngoan ngoãn nghe lời đó.”
Ân Nhất Chính dùng sức gật đầu, “Cháu dâu cũng sẽ ngoan ngoãn, con phải hôn cháu dâu một cái.”
Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến cảm thấy xấu hổ kêu lên, “Ông nội…”
Cô nũng nịu còn chưa nói hết câu, Ân Hạo đã hết sức nghe lời cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Nụ hôn nóng bỏng này hoàn toàn cướp đi toàn bộ lí trí cùng suy nghĩ của cô, để cho cô quên mất bọn họ làm như vậy sẽ khiến người khác tò mò.
Khi anh buông cô ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn đỏ ửng, đôi mắt to mờ mịt mở lớn, dáng vẻ khiến người khác vô cùng yêu thương.
Nhìn mặt cô đỏ ửng, ghen tức thoáng chốc tiêu tan hết, đáy lòng vô cùng hả hê.
Điều này chứng minh anh có sức ảnh hưởng lớn với cô, là chúa tể trong lòng cô, làm chủ cảm xúc của cô.
“Đừng nhìn anh như thế.”
“Cái… cái gì?” Đồng Vũ Thiến bị anh hôn không phân rõ Đông, Tây, Nam, Bắc, hốt hoảng nói.
“Nếu em nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được mang em tới chỗ tối, yêu thương em một lần.” Ân Hạo kề sát bên tai cô, nói ra khát vọng trong lòng.
Cô không thể tưởng tượng nổi, hai mắt mở lớn.
“Anh chờ em.”
Ba chữ kia vừa nói xong, nháy mắt mặt cô càng đỏ, toàn thân nóng bừng.
Không cần nhiều lời, cô vô cùng khẳng định, anh nói ba chữ kia, tuyệt đối không chỉ là ý tứ đơn giản như trên mặt chữ. Mặt trời lặn, bầu trời xanh bị nhuộm bởi ánh chiều tà.
Trên đường đi, Đồng Vũ Thiến ngước nhìn bầu trời, vô lực thầm thì, “Trời, thẩm vấn thế mà mất tận hai tiếng.”
Vốn nghĩ sẽ rời đi sau khi đi dạo với ông, ai ngờ bị mẹ bắt được, thẩm vấn một phen sau đó mới bằng lòng thả người.
Lúc này đã qua thời gian ăn tối, nhớ tới lời hẹn với Ân Hạo, cô vội vã đi mua đồ ăn, chuẩn bị tới phòng làm việc của anh mới phát hiện ra cô không biết phòng làm việc của anh ở đâu.
Lần trước tới phòng khám tìm anh, lần này lại tới đó tìm người?
Bởi vì cô chưa lưu số của anh, lại ngại không dám hỏi mẹ, nên không còn cách nào khác đành hỏi y tá, sau đó, cô lại một lần nữa lâm vào cảnh… lạc đường.
Khi Đồng Vũ Thiến vừa mệt vừa nản ngồi ngẩn người trên cầu thang thì điện thoại bỗng vang lên.
“A lô?” Cô nhấc máy, không còn hơi sức mở miệng.
“Thiến Thiến, em đang ở đâu?”
Anh lúc sáu giờ đã nhận được điện thoại của dì Đồng, nói cô tới phòng làm việc của mình.
Nhưng đã qua một tiếng không thấy người, anh nghĩ, chắc cô lại bị lạc đường ở đâu đó.
Vừa nghe giọng của anh, Đồng Vũ Thiến sâu kín oán trách, “Ân Hạo, viện điều dưỡng của các anh thật sự giống mê cung!”
“Tòa mê cung này chắc chỉ có thể vây được em thôi phải không?” Ân Hạo cười nhẹ.
Đồng Vũ Thiến lúng túng suy nghĩ muốn kháng nghị, nhưng cô trời sanh đã là dân mù đường a! Điều này cô tuyệt đối không phủ nhận.
“Nói sơ qua quang cảnh chỗ em, đừng đi đâu, anh qua tìm em.”
“Vâng.” Cô vội miêu tả, chờ anh tới dẫn cô trở về.
Không ngờ, cô vừa nói mấy câu, xoay người đã thấy anh xuất hiện ở phía sau.
Tầm mắt của hai người giao nhau, cô lập tức lúng túng đỏ mặt.
Có lẽ, người đàn ông anh tuấn trước mặt này là thất bại trong số mệnh của cô!
“Cô bé, em nói, anh có nên đặt thiết bị truy tìm trên người em không?” Ân Hạo trêu chọc nói, bị trình độ mù đường của cô đánh bại hoàn toàn.
“Chỗ này, chỗ này, mỗi nơi đều giống nhau…” Đồng Vũ Thiến cố tìm lí do, nhưng lại chẳng giúp được gì.
“Cô bé ngốc.” Ân Hạo kéo tay nhỏ bé của cô, tức giận nói.
Bàn tay được anh nắm chắc, khiến lòng cô ngọt ngào, nhưng ba từ “Cô bé ngốc” lại khiến vẻ mặt cô ỉu xìu.
“Này! Anh rất quá đáng!”
Ân Hạo lơ đễnh cong môi, nói: “Anh đề nghị em đến gặp bác sĩ để điều trị.”
“Cho dù muốn trị liệu cũng không phải tìm anh chứ?” Đồng Vũ Thiến không chịu lầu bầu.
Anh không trả lời, dẵn cô tới phòng làm việc của mình.
Sau khi đóng cửa lại, anh lập tức ôm lấy cô, cúi đầu chống đỡ chán cô, nói nhỏ: “Chúng ta trao đổi ‘chất dịch’ với nhau, nói không chừng cảm giác về phương hướng của em sẽ tốt hơn một chút.”
“Anh… anh nhất đình phải dùng cách nói đầy sắc tình này sao?” Tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô đỏ mặt nói.
“Không thích sao?”
Đồng Vũ Thiến ảo não nói thầm, “Trao đổi nhiều lần như vậy, cảm giác về phương hướng của em vẫn là hỏng bét, nhìn thấy anh, vẫn xảy ra tình trạng như vậy.” Dứt lời, cô không nhịn được liếc nhìn anh, “Đây chỉ là lí do để anh muốn cùng em làm ‘cái đó, cái đó’ phải không?”
Ân Hạo bừng tỉnh, “Sẽ không phải là nhìn thấy anh nên em khẩn trương, sợ làm ra những điều ngốc nghếch, nên mới trốn tránh chứ?”
Cô lúng túng trừng mắt nhìn anh, “Anh… anh đừng hỏi nữa!”
Xác định được suy nghĩ trong lòng cô, Ân Hạo thở dài nhẹ nhõm. “Anh còn nghĩ rằng em chỉ thích ông nội, không thèm để ý anh.”
Không thể tin được Ân Hạo cũng sẽ lo được lo mất, nhất thời, trong lòng Đồng Vũ Thiến tràn đầy sung sướng không nói ra lời.
“Chỉ có ở trước mặt anh mới vậy!”
“Thật?”
“Không thích anh thì s