
giới này.”
Chương 35: Đùa giỡn lưu manh
- Cũ không đi, mới không đến. Cũ còn chưa đi, mới đã tới rồi. -
Dương Quang cuối cùng vẫn phải đi, dưới sự giễu cợt của Phùng Sở Sở,
bị Nguyễn Trữ Khanh kéo ra khỏi phòng bệnh. Hai người vừa đi khỏi, gương mặt vẫn căng cứng của Phùng Sở Sở cuối cùng cũng dịu xuống. Thì ra là
giận dữ khiến cho người ta mệt mỏi như vậy, xem ra bản thân trước kia
vẫn thiếu hụt rèn luyện. Thực ra thì nghiêm túc ngẫm lại, cô và Dương
Quang yêu đương bao nhiêu năm như vậy, số lần thực sự xảy ra tranh chấp
thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù ý kiến không hợp cũng
chưa từng cãi cọ bao giờ.
Hai người bọn họ đều là người rất lý trí, ầm ĩ cãi cọ lên cũng chẳng
có nhạc thú, không dậy nổi bao nhiêu sóng gió, tựa như lúc nãy, cơn tức
của cô đã bốc lên tận nóc nhà nhưng Dương Quang ngay cả nói cũng chưa
được mấy câu. Còn chẳng tức tối đầy mình như Tô Thiên Thanh.
Nghĩ đến Tô Thiên Thanh, Phùng Sở Sở không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, thấy trên mặt anh ta vẫn còn vẻ tức giận, trong lòng cảm thấy
có chút kỳ quái, chuyện này, không hề liên quan đến anh ta, tại sao
trông anh ta còn có vẻ tức giận hơn cả cô?
“Này, sao anh lại ở đây vậy?”
Tô Thiên Thanh chỉ chỉ quần áo trên người, oán giận nói: “Tôi về nhà
thay bộ quần áo, vừa mới chạy về đây đã xem được một màn kịch hay, không ngờ đấy, cô lên cơn tức lại bốc hỏa lớn như vậy.”
“Lớn lắm sao?” Phùng Sở Sở nhìn những mảnh vụn thủy tinh của chiếc
cốc đầy trên đất, bĩu môi, “Tôi đang hỏi, tại sao anh lại ở đây, và tại
sao tôi lại ở đây?”
“Cô không nhớ?” Tô Thiên Thanh vươn tay sờ sờ trán cô, vẻ mặt hiểu
rõ, “Xem ra tối qua cô thực sự uống không ít, không chỉ nôn ra khắp
người tôi bốc mùi, ngay cả chuyện bản thân ngã rạn xương quai xanh thế
nào cũng không nhớ.”
“Ngã rạn xương quai xanh?” Phùng Sở Sở hét lên một tiếng, bấy giờ mới nhận ra, bả vai phải của mình bó đầy thạch cao, tay cũng bị treo ngược
lên. Mới vừa nãy chỉ lo phát giận, không phát hiện ra vết thương trên
người, giờ tỉnh táo lại mới nhận ra thân thể mình có chỗ kỳ quái, trong
lòng không khỏi kêu rên một tiếng. Thạch cao dưới chân mới gỡ ra chưa
được mấy ngày, giờ lại đến phiên
xương quai xanh, xem ra năm nay đúng là năm hạn của cô rồi, nhất định phải sống mấy ngày trong bệnh viện mới được.
“Hôm qua có một cô nàng, uống rượu say phát điên trên đường cái, vừa
khóc vừa ầm ĩ, nôn không ngừng, còn không cẩn thận ngã va phải bậc thang bên lề đường, rạn mất xương quai xanh. Tiếp đó liền la to, khóc kêu
đau. Tôi không có cách nào khác, đành phải đưa cô nàng ấy đến bệnh viện, cô ta lại ngủ một mạch cho đến sáng, chẳng nhớ cái gì hết.”
“Anh!” Phùng Sở Sở đã hiểu ra, anh ta đang nói mình, mặt lập tức đỏ
bừng, giận dữ phản bác, “Tôi uống say, còn khiến anh lo sao? Tự mình
chạy đến cửa để tôi nôn, nói anh đáng đời cũng không có sai.”
“Cô quả nhiên vẫn cái tính này.” Tô Thiên Thanh trợn mắt mắng, “Hôm
qua cô cũng nói y như vậy. Có điều, lúc ấy có người, nói nhiều hơn bây
giờ nhiều, còn nói vài câu không nên nói.”
“Cái gì, nói cái gì hả?” Phùng Sở Sở không khỏi căng thẳng, cảnh giác nhìn Tô Thiên Thanh, xem anh ta định giở trò gì.
“Ví dụ như, mấy câu như là một đôi gian phu dâm phụ này, cái gì mà
hồng hạnh ra tường, phản bội linh tinh, mắng đến là lòng đầy căm phẫn,
đơn giản là muốn róc da mười tám đời tổ tông nhà người ta ra. Tôi nghĩ
hôm qua mấy người đi ngang qua con đường đó chắc đều nghe thấy hết.”
Phùng Sở Sở cắn môi, vừa thẹn vừa giận, nhìn vẻ mặt đắc ý kia của Tô
Thiên Thanh, thực sự muốn nhào tới sống chết với anh ta một trận. Đáng
tiếc hiện giờ cô chỉ còn lại có một cánh tay, cho dù có lao cả người tới cũng chỉ mất công giúp anh ta chiếm lợi mà thôi.
Tô Thiên Thanh thấy cô xanh mặt không đáp lời, biết Phùng Sở Sở hẹp
hòi nhất định là vì mấy câu vừa mới nói kia mà đang ở đó hờn dỗi. Thấy
cô bị mình trêu cả nửa ngày, vừa nãy lại lên cơn tức, trái tim Tô Thiên
Thanh chợt mềm nhũn, định rót cho cô cốc nước. Nhưng cốc đặt trên tủ đầu giường đã bị Phùng Sở Sở ném đi hết. Anh đành phải mở ngăn tủ ra, tìm
đông tìm tây.
Phùng Sở Sở không hiểu được tâm ý của anh, nghiêng đầu qua, tức giận nói: “Anh tìm gì thế?”
Tô Thiên Thanh thở dài, quay đầu lại nhìn mảnh vụn đầy đất, bất đắc
dĩ nói: “Định tìm xem còn cái cốc nào may mắn sống sót không, có điều
xem ra là không có rồi. Thật không ngờ tới, lửa giận của cô lớn đến vậy, có phải thực sự muốn đẩy Dương Quang vào chỗ chết như vậy không?”
“Đừng có nhắc đến người đó nữa, từ nay về sau, anh ta và tôi không liên
quan gì hết.” Vừa nhắc đến Dương Quang, sắc mặt của Phùng Sở Sở liền trở nên rất khó coi, giọng điệu cũng cứng rắn lên không ít.
“Được rồi, không nhắc thì không nhắc.” Tô Thiên Thanh ngồi xuống, cầm lấy một trái táo trong giỏ hoa quả bên cạnh, đưa tới trước mặt Phùng Sở Sở, nói, “Này, ăn quả táo đi. Ầm ĩ nửa ngày trời, cũng khát nước rồi
chứ.”
Phùng Sở Sở nhìn quả táo kia một cái, chán ghét nói: “Vỏ còn chưa gọt, ai thèm ăn.”
“Chẳng lẽ cô còn muốn tôi gọt hộ cô mới được?” Tính