
muốn đưa nhau lên tòa với người ta.
Phùng Sở Sở trở mặt ngay tại chỗ, cô vẫn muốn giúp anh ta áp chế
chuyện này, nhưng khi thấy phản ứng của người trong cuộc, dường như cũng không thèm để ý nếu làm to chuyện. Thực ra thì anh ta cũng không sai,
chuyện này nếu đối phương đã báo cảnh sát, sớm muộn gì cũng sẽ lớn
chuyện, mà nếu anh ta thực sự không làm thì trái lại sẽ cho người ta ấn
tượng về hình ảnh một người bị hãm hại oan uổng. Đối với anh ta, không
nhất thiết là tất cả đều xấu.
Nhưng Phùng Sở Sở không nghĩ như vậy, đối với tòa soạn mà nói, chuyện này vô cùng trọng đại. Cho nên giờ cô cực kỳ chú ý đến nó, hy vọng có
thể tận lực khống chế nó, không để cho truyền thông báo chí viết về
chuyện này. Mà việc cô phải làm bây giờ, chính là nhanh chóng tìm ra đầu mối hữu dụng trước khi lớn chuyện, nếu có thể giúp cảnh sát bắt được
tội phạm thực sự thì mới yên tâm được.
Để nhanh chóng tìm được đầu mối, Phùng Sở Sở tạm thời bỏ lại công
việc trên tay, không làm biên tập mà chuyển qua làm thám tử. Cô nhìn
khắp văn phòng, chỉ thấy có Đại Chí là rảnh rỗi nhất nên bảo anh ta đưa
mình đến nhà của Nhan Cẩm Hi, định tìm cô ta hỏi vài chuyện nữa.
Lúc xe đỗ lại dưới lầu, Phùng Sở Sở vịn vào nạng, chậm rãi ra khỏi
xe. Đại Chí chạy tới đỡ cô, lúc hai người chuẩn bị lên lầu, chợt thấy ở
chiếu nghỉ dưới lầu có một người đàn ông, lén lén lút lút ngó dáo dác.
Thấy bọn họ nhìn qua, hắn vội vàng rụt đầu lại, nhanh chóng chạy mất.
Phùng Sở Sở chỉ liếc người nọ một cái, lại cảm thấy có chút quen mắt. Nhất thời lại không nghĩ ra đó là ai, liền mặc kệ, để Đại Chí dìu lên
lầu, ấn chuông cửa.
Chuông kêu một lúc lâu vẫn không có ai ra mở cửa. Đại Chí có chút nghi ngờ, lẩm bẩm: “Không có nhà, chẳng lẽ đi ra ngoài?”
Phùng Sở Sở nhìn anh ta một cái, lại bắt đầu gõ cửa, sau khi gõ chừng mười cái, cửa cuố
i cùng cũng mở ra. Nhan Cẩm Hi đứng trước cửa, sắc mặt tiều tụy, đầy vẻ
mất ngủ. Thấy Phùng Sở Sở, cô ta có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn lịch sự
mời hai người vào trong nhà.
Phùng Sở Sở ngồi xuống xong, thấy Nhan Cẩm Hi vội vàng định châm trà
tiếp đãi bọn họ liền gọi cô ta lại, bảo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình,
chậm rãi mở miệng nói: “Nhan tiểu thư, tôi biết bây giờ tâm trạng cô
không tốt lắm, có điều, tôi vẫn muốn hỏi một chút, hai ngày nay cô có
nhớ ra được gì nữa không?”
Nhan Cẩm Hi lắc đầu một cái, thân thể từ từ co lại, giống như một con thỏ bị khiếp sợ, trong mắt người khác, nhìn đau lòng vô cùng. Phùng Sở
Sở không nhịn được vươn tay ôm lấy cô ta, mở miệng an ủi nói: “Cô yên
tâm, cảnh sát nhất định sẽ tìm ra gã đó.”
“Có phải chị không tin là chuyện này do Tô Thiên Thanh làm đúng không?” Nhan Cẩm Hi chợt ngẩng đầu lên hỏi.
“Chuyện này, nói thực,” Phùng Sở Sở gật đầu nói, “Tôi quả thật không tin là Tô Thiên Thanh làm.”
“Thực ra, tôi cũng không tin là Tô tiên sinh làm.” Lời Nhan Cẩm Hi nói ra, vô cùng ngoài dự đoán của Phùng Sở Sở.
“Sao cô lại nói vậy?”
“Mặc dù tôi tiếp xúc với Tô tiên sinh không được nhiều, nhưng tôi cảm
thấy, anh ta không phải loại đàn ông bỉ ổi như vậy. Hơn nữa, anh ta
không có lý do gì để làm vậy, dù sao bây giờ cũng là tôi đang chủ động
theo đuổi anh ta. Nếu anh ta làm vậy, thực sự là quá mạo hiểm.”
Nhan Cẩm Hi mặc dù đã chịu tổn thương rất lớn nhưng đầu óc lại vô
cùng tỉnh táo, những lời cô ta nói ra khiến cho Phùng Sở Sở hết sức bội
phục. Xem ra, cô ta cũng không phải là người có đầu óc đơn giản, chỉ
biết gào thét lung tung như phát cuồng.
“Nhan tiểu thư, cảm ơn cô đã tin tưởng Tô tiên sinh. Tôi nghĩ anh ta
cũng sẽ giống tôi, rất cảm kích với sự tín nhiệm của cô.” Phùng Sở Sở
không biết Tô Thiên Thanh có cảm kích trong lòng hay không, có điều, anh ta hẳn cũng không phải là người không biết điều. Nếu Nhan Cẩm Hi có thể giữ thái độ tín nhiệm với Tô Thiên Thanh, trái lại lại là chuyện vô
cùng có lợi.
Trong đầu Phùng Sở Sở bỗng nhiên lại thoáng qua gương mặt của người
đàn ông lúc nãy, mặc dù không rõ người nọ là ai, nhưng cô vẫn cảm thấy
cần phải nhắc nhở Nhan Cẩm Hi một chút.
“Phải rồi, vừa nãy ở dưới lầu tôi thấy một người đàn ông, lén lén lút lút, không biết muốn làm gì. Có thể là ăn trộm chăng, bình thường cô ở
nhà một mình cũng phải cẩn thận.”
“Đàn ông, trông như thế nào?” Nhan Cẩm Hi trở nên rất căng thẳng, kéo tay Phùng Sở Sở hỏi dồn.
Phùng Sở Sở thấy cô ta căng thẳng, biết là vì chuyện xảy ra gần đây,
trong lòng cô ta hẳn rất sợ hãi, vậy nên cô hạ giọng, dịu dàng nói: “Cô
đừng lo, nếu cô cảm thấy sợ thì tìm một người bạn đến nhà ở cùng. Bình
thường đừng dễ dàng mở cửa cho người lạ, tôi nghĩ sẽ không có gì xảy ra
đâu.”
“Không phải không phải, tôi không có ý đó, chị mau nói cho tôi biết,
người đàn ông kia trông thế nào?” Tâm trạng của Nhan Cẩm Hi có chút kích động, gương mặt dần dần đỏ lên.
“Cô đừng gấp, nghe tôi nói từ từ.” Phùng Sở Sở cẩn thận nhớ lại, nói, “Người đàn ông kia dáng người hạng trung, thấp hơn so với anh đồng
nghiệp này của tôi khoảng năm cm. Hơi gầy, mắt hơi nhỏ nhưng rất có
thần, lúc nhìn người khác, ánh mắt rất hung hãn. À đúng rồi,