Bán Dực

Bán Dực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324155

Bình chọn: 8.5.00/10/415 lượt.

Anh quỳ xuống, ghé vào đùi tôi: “Xin em đừng bỏ anh mà đi, anh đã mất đi em một lần rồi, không muốn mất em lần thứ hai!”

Anh khóc thút thít.

Tôi vuốt ve mái tóc của anh.

Làm sao có thể hình dung tâm tình tôi lúc này đây? Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc đến cuối đời?

“Đều đã trôi qua! Anh trai.” Tôi dịu dàng an ủi.

Thân thể anh còn đang run rẩy. Khóc gật đầu.

Cố Mạc Tu, đứa trẻ đáng thương.

Cửa bị đẩy ra. Bác sĩ đi đến. Đằng sau còn có vài người.

Lee, Copy, Con Vịt, còn có Biện Nghê!

Ánh mắt mọi người đều đỏ bừng!

Thấy tôi tỉnh lại, họ lập tức bước tới: “Hoa sen nhỏ, bà tỉnh rồi!”

“Mọi người… Tại sao lại đến?” Tôi nghi hoặc.

Con Vịt cười lạnh: “Nếu tôi không đến, phỏng chừng bà đã sớm chết!”

Tôi đang chuẩn bị mở miệng, Copy đánh gãy lời của anh ta, đi tới, cầm tay của tôi: “Năm năm! Rốt cuộc tìm được bà! Thật tốt quá. Rất nhớ bà, hoa sen nhỏ!” Nước mắt anh ta chảy ra.

Tôi mỉm cười an ủi anh: “Tại sao ai cũng trở nên thích khóc như vậy? Không có tiền đồ!”

“Không muốn chúng tôi khóc thì bà đừng bao giờ làm những chuyện để chúng tôi lo lắng như thế!” Biện Nghê đột nhiên rống lên.

Biện Nghê, em gái của tôi!

Tôi vẫy tay về phía cô ấy: “Biện Nghê, nhớ bà quá. Lại đây ôm tôi một cái!”

Cô ấy ủy khuất bĩu môi đi tới, tránh động vào vết thương của tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Bà đó! Tại sao lại làm những chuyện để người khác lo lắng như vậy, nếu không biến mất, lại tự làm hại bản thân! Thật sự không thể chịu nổi bà nữa rồi!”

Tôi mỉm cười: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, về sau sẽ không như vậy!”

“Bà nha, đứa trẻ chết tiệt, năm năm nay bà chạy đi đâu, một chút tin tức cũng không có! Chờ vết thương của bà lành hẳn xem tôi giáo huấn bà như thế nào!” Cô ấy chảy nước mắt bật cười.

Tôi gật đầu: “Được, chờ vết thương tôi khỏi, tùy bà xử lý!”

“Bà đó!” Cô ấy sủng nịnh lấy ngón tay đặt lên trán tôi: “Không biết trong cái não nhỏ này đang suy nghĩ cái gì đây! Thật là không thể hiểu bà!”

Tôi mỉm cười.

Lee cùng Con Vịt vẫn im lặng.

Cố Mạc Tu vẫn ghé vào đùi tôi như cũ, vùi đầu vào, không nói một lời.

Bác sĩ đi tới, quan sát vết thương của tôi, nói: “Miệng vết thương tuy rằng không có việc gì, nhưng mảnh thủy tinh gần chạm vào tim, về sau có khả năng sẽ để lại di chứng!”

“Di chứng?” Cố Mạc Tu đột ngột ngẩng đầu.

Bác sĩ gật đầu, buông ra dụng cụ: “Về sau nếu cảm xúc phập phồng bất thường, có thể sẽ rất đau!”

“Cái gì?” Con Vịt kinh hãi, tay nắm chặt.

“Nhưng cũng không có trở ngại gì, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, có thể hồi phục lại hoàn toàn!”

Im lặng.

Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Tôi phá vỡ không khí khó xử.

“Ha ha ha ha, không có việc gì, không có việc gì!”

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Mọi người không nên ở lâu trong phòng!”

“Tôi biết rồi!” Lee gật đầu.

Bác sĩ rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Con Vịt liền vọt tới, kéo Cố Mạc Tu từ trên mặt đất: “Đồ vô dụng, anh đã làm được một chuyện tốt rồi đấy…”

Cố Mạc Tu im lặng, tóc dài che đi khuôn mặt anh.

“Bụp!” Một cú đấm hạ xuống, đánh vào mặt anh.

Con Vịt nghiến răng nghiến lợi: “Anh đã làm được những gì… Tôi cần anh chăm sóc cô ấy, không cần anh đối xử với cô ấy như một con chó! Anh là đồ súc sinh! Cô ấy không chỉ là người anh thích, còn là em gái anh!” Anh ta gào thét: “Anh tưởng mình là cha mẹ cô ấy sao?”

Phòng bệnh đột nhiên im lặng.

Tôi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Lee có ý tứ nhìn sang, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước cổ tôi.

Tôi lập tức hoảng sợ che đi.

Copy đi qua, kéo Con Vịt ra: “Hoa sen nhỏ hiện tại cần nghỉ ngơi, các người muốn ồn ào thì ra bên ngoài náo loạn đi!”

Con Vịt khẽ cắn môi, buông lỏng anh trai ra, oán hận bỏ lại một câu: “Tôi chịu không nổi. Các người phải chết, toàn bộ chết hết đi! Chịu không nổi!”

Nói xong anh ta xông ra ngoài.

Tôi dúi đầu vào trong chăn.

Biện Nghê vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Không có việc gì, không có việc gì!”

“Chiều nay có hai buổi biểu diễn, tất cả mọi người ra ngoài chuẩn bị đi!” Lee đột ngột mở miệng.

“Không được!” Cố Mạc Tu mở miệng: “Tôi phải ở lại chăm sóc Tiểu Lạc!”

Lee nhíu mày: “Tôi chờ cậu 10 phút!” Nói xong vẫy tay về phía Biện Nghê cùng Copy: “Đi thôi!”

Lúc đóng cửa lại còn liếc nhìn tôi một cái.

Tôi hiểu ý gật đầu.

Căn phòng nhàn nhạt hương hoa.

Cố Mạc Tu đi tới, ôm lấy tôi. Hôn lên hai chân tôi.

Lòng tôi đau, vuốt vuốt khuôn mặt anh: “Anh trai…”

“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” Anh thì thào lên tiếng.

Tôi lắc đầu: “Không trách anh!”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Đều đã trôi qua. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ sống tốt với nhau. Em sẽ không rời xa anh, anh cũng không nên rời bỏ em. Chúng ta cùng tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc, được không?”

Anh ngẩng đầu: “Em thật sự không tức giận?”

Tôi sủng nịch cười cười: “Cho tới giờ em chưa từng giận anh!”

Anh giữ lấy mặt tôi, hôn lên khóe môi tôi: “Maria của anh… Tiểu Lạc…”

Tôi nhớ có lần Lee đã nói với tôi: “Mỗi lần nhìn thấy A Tu ở cùng em, giống như một sự cứu rỗi!”

Vì vậy, anh, tôi có thể bỏ lại anh sao?

Có lẽ, cái chết cũng không thể đem tôi rời xa anh!

“Đi làm việc đi! Đừng


Teya Salat