
h.
Có lẽ đơn giản, tôi nên làm bộ mặt không chút thay đổi cho các người thấy rõ sự lạnh lùng tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi sự lý trí của chính mình.
Hoặc đơn giản, tôi nên nhắm mắt để Thần linh chi phối tất cả mọi thứ.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi áp lực cùng sự ẩn nhẫn.
Có lẽ đơn giản, tôi nên thu hồi mọi loại đạo đức để cho các người thưởng thức tất cả sự thù hận và tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng được sự đơn giản và thẳng thắn của chính mình.
Có lẽ đơn giản, tôi nên câm miệng lại, im lặng, âm trầm đến đáng sợ.
Kỳ thực tôi sớm đã hiểu được không một ai có thể chạy trốn sự thật.
Tôi chỉ mang theo sự cô độc, mẫn cảm, kinh khủng cùng với nỗi bất an mà bản thân tôi sở hữu mà thôi.
————– Tiếng lòng của Cố Mạc Tu
Phòng ở nhỏ hẹp, ngọn đèn mờ tối, trên vách tường treo hàng loạt các mẫu hình xăm.
Một người đàn ông tóc đuôi ngựa đi tới, hướng về phía chúng tôi cười cười: “Tôi còn tưởng là ai, không ngờ là Cố đại minh tinh cuối ngày còn có thời gian đến thăm cái cửa hàng nhỏ này của tôi.”
Tôi khó hiểu quay đầu nhìn Cố Mạc Tu.
Khóe môi anh gợi lên, nắm lấy hai vai tôi: “Không hài lòng?”
Người đàn ông cười vui: “Làm sao có, làm sao có! Đại minh tinh tới đây, cửa hàng nhỏ của tôi chắc chắn sẽ ăn nên làm ra!” Sau đó đem ánh mắt chuyển dời về phía tôi, tinh tế đánh giá: “Đây là người đàn bà của anh à? Đẹp thì có đẹp, chỉ có điều hơi gầy, tôi vẫn thích phụ nữ béo hơn, lúc sờ vào có chút thịt mới thích!”
Cố Mạc Tu lấy chân đạp anh ta một cái: “Còn nhìn nữa, tôi đánh hỏng mắt anh!”
Người đàn ông lập tức cười hì hì xua tay: “Ồ, tôi không nhìn là được chứ gì! Lại đây đi, tất cả đã chuẩn bị tốt!”
Trong lòng tôi vẫn đang bối rối như cũ.
Cố Mạc Tu hôn lên khóe môi tôi: “Đừng sợ, chỉ một chút sẽ xong ngay!”
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu.
Anh mỉm cười, lôi kéo tôi đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống: “Bây giờ bắt đầu đi!”
Người đàn ông cầm trên tay một cây kim nhỏ dài, nhìn tôi: “Chắc sẽ có chút đau, nhưng rất nhanh sẽ qua đi!”
Tôi vẫn còn u mê, quay đầu dùng ánh mắt tra hỏi nhìn Cố Mạc Tu.
Anh nói: “Hình xăm, anh muốn lưu lại trên người em một thứ hình xăm chỉ thuộc về anh.”
Một nơi trong tim nhất thời phá thành từng mảnh nhỏ.
Cố Mạc Tu thật sự biến thái.
Người kia hỏi: “Xăm lên chỗ nào?”
“Cổ.”
Nhất thời tôi đứng phắt dậy, ảo tưởng chạy trốn.
Cánh tay một phen bị anh kéo lấy: “Em muốn chạy trốn sao?”
Tôi cắn môi, phẫn nộ trừng mắt anh: “Cố Mạc Tu, anh đừng quá đáng!”
“Quá đáng sao? Tại sao anh không biết nhỉ!” Một tay anh chống cằm, tay còn lại nắm lấy cánh tay tôi: “Ngoan, mau ngồi xuống, sẽ không hề đau, anh sẽ ôm em!”
“Cố Mạc Tu, anh…”
Sắc mặt anh đen xuống: “Còn muốn anh nhắc lại một lần nữa?”
Nhụt chí, trừ bỏ bóng tối, không còn nơi nào để đi.
Ngồi xuống.
Mũi kim trong tay người đàn ông kia càng lúc càng gần.
Theo bản năng, tôi nắm chặt lấy tay Cố Mạc Tu.
Anh giữ lấy, dùng nhiều sức hơn.
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ cổ truyền xuống.
Con ngươi của tôi dần dần mở rộng.
Cố Mạc Tu ôm chặt hơn, nhưng tôi không hề cảm nhận được một chút ấm áp như trước kia nữa, càng thêm lo lắng.
Lâu như cả nửa thế kỷ.
Người đàn ông buông kim ra, vỗ tay: “OK! Nhớ trong khoảng thời gian ngắn không nên tiếp xúc với nước!”
Cố Mạc Tu gật đầu: “Cảm ơn!”
Tôi nói không nên lời từ khi tới đây.
Cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt vào lòng.
Anh thay tôi gói ghém quần áo kỹ lưỡng, nói lời tạm biệt với người đàn ông kia.
Đường cái vào đêm khuya, trống trải yên tĩnh.
Có một cửa hàng chưa đóng cửa, bên trong truyền ra âm nhạc của BAD BLOOD.
Một cơn gió thổi qua, tôi nắm lấy áo khoác thu người vào trong.
Anh kéo tôi vào trong lòng, đi về phía bãi đỗ xe.
“Anh hy vọng lúc em lạnh, đầu tiên nghĩ tới chính là anh, mà không phải áo khoác ngoài của em!” Anh trầm giọng.
Tôi gật đầu: “Vâng!”
Anh nhàn nhạt liếc tôi một cái, sau một lúc nói tiếp: “Thật xin lỗi!”
Tôi cười trào phúng.
Xe khởi động, chạy băng băng qua ngã tư đường.
Tôi mở cửa kính xe ra, làm gió quất vào mặt.
Gió lạnh, phải chăng có thể làm tôi tỉnh táo được đôi chút?
Năm năm nay nhớ nhung, cùng với một tháng chờ đợi, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của tôi?
Trở lại phòng.
Anh cởi áo khoác, ngồi trên ghế salon, hút thuốc.
Dì giúp việc đã trở về nhà.
Căn biệt thự lớn trống trải, chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Hai con người im lặng.
Trong không khí, nổi lên lơ lửng hơi thở tuyệt vọng.
Cổ họng tôi có phần khô đến khó chịu.
Đứng dậy.
Anh lập tức bắt được cánh tay của tôi: “Đi đâu?”
Tôi cười lạnh: “Khát nước, muốn rót ly nước, có thể chứ?”
Anh có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn buông ra.
Đi đến phòng bếp, đổ một ly nước đá lớn, từng ngụm từng ngụm rót xuống.
Theo cổ họng, một luồng khí lạnh truyền xuống trái tim.
Tôi trở lại phòng khách, đi qua hành lang, đến trước gương lớn, liếc mắt một vòng.
Hình xăm màu đỏ trên cổ, vài chữ thật to: MINE FOREVER (vĩnh viễn thuộc về tôi)
Nhìn chính mình như vậy, thân hình gầy gò, khuôn mặt uể oải. Càng muốn cười to lên.
Giật nhẹ khóe miệng, sau đó độ cong cà