Ring ring
Bán Dực

Bán Dực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324395

Bình chọn: 9.5.00/10/439 lượt.

Thì ra toàn bộ thế giới đều là bóng dáng Cố Mạc Tu. Mặc kệ tôi đi đến chỗ nào, từng tế bào đều tự động bật dậy nhắc nhở tôi những thứ có liên quan tới anh.

Cho dù nội tâm tôi bài xích, chỉ là, bóng dáng của anh đã khảm thật sâu vào da thịt tôi, dung nhập máu của tôi, không cần tôi phải cố ý suy nghĩ, chúng nó sẽ tự động tìm kiếm.

Tôi nhắm mắt lại. Từng bước một đi về phía trước.

Tôi đếm tới mười.

Đếm tới mười, anh có thể giống như một vị hoàng tử xuất hiện trước mặt tôi không, giống như trước kia, nhìn tôi cười?

“Một.”

“Hai.”



“Mười.”

Tôi không dám mở to mắt.

Sợ thất vọng. Tay của tôi đang run rẩy, ánh mắt ướt át.

Thân thể đột nhiên bị người đụng phải.

Đóa hoa trong tay bay ra ngoài.

Đường đột mở hai mắt.

Một thân ảnh cao lớn đi về phía tôi.

Mũ lưỡi trai trên đầu bị gió thổi tung.

Mái tóc vàng lập tức bay theo gió.

Hoa vàng hạnh phúc rơi lả tả rồi hạ xuống.

Anh nhìn về phía mặt trời, lông mi dài nồng đậm mà ướt át.

Anh bước về phía tôi.

Tôi không hề rời đi.

Thế giới liền dừng lại như vậy.

Sau khi anh quay đầu lại và nhìn thấy tôi.

Bài viết của Hoa sen nhỏ.

1.

Tôi và anh đi ra ngoài ăn tối. Anh ăn ớt nướng, tôi ăn cá nướng. Tôi hỏi anh cay hay không cay, anh cười lắc đầu: “Không cay!”. Vì thế tôi đoạt lấy ớt của anh, kết quả cay đến mức nước mắt tôi chảy ra. Thật sáng ngời!

Tôi mắng anh nói dối, anh thực vô tội chớp chớp đôi mắt to: “Thật sự không cay…” Nói xong lại bỏ vào trong miệng một miếng ớt xanh.

Tôi ngồi một chỗ không ăn nữa.

Cố Mạc Tu, vị giác của anh đúng là biến thái đến cuồng!

Thế nhưng từ nay về sau tôi cũng thích ăn ớt cay. Mỗi lần ăn khóe miệng đều tê dại, giống như đang hôn ai đó.

“Ớt thật là một gia vị bá đạo, anh thích. Hương vị của hạnh phúc.” Anh nói.

2.

Tôi cười anh dịu dàng, quả thực chính là hình tượng người đàn ông mẫu mực, chồng hiền cha tốt.

Mỗi lần anh nghe thấy mấy câu này, luôn cười lắc đầu, cái gì cũng không phản bác.

Có một lần sinh nhật Lee, mời rất nhiều bạn học.

Anh mang tôi đến tham gia.

Trong bữa tiệc, một người bạn học của anh không ngừng quấn quýt lấy tôi, muốn tôi uống rượu, còn nhân cơ hội KAI tôi dầu!

(KAI –?? *ta chịu*)

MD, tôi đã sẵn sang bị mang đi thì anh lại tới.

Anh đem chai bia ném vào đầu anh chàng kia, sau đó lạnh lùng nói: “Động dục thì cút ra chỗ khác. Đừng muốn em gái tôi!”

Cố Mạc Tu, em sùng bái anh. Anh là thần tượng của em!

3.

Tôi thật thích bắt nạt khi anh nhút nhát.

Tôi thật thích thừa dịp anh không chú ý, trộm một chút hương.

Sau đó, mặt anh luôn đỏ lên.

Có một lần tôi, anh, còn có Lee cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Lúc về nhà, Lee tiến vào trước.

Sau đó, ở ngoài cửa anh đột nhiên giữ chặt tôi, nhẹ nhàng hôn tôi một chút.

Thì ra anh cũng thật biết chủ động.

4.

Tôi thường xuyên khoe khoang với anh, tôi thật sự có thể uống rượu.

Trên thực tế, chỉ một chai là tôi gục.

Anh luôn mỉm cười, không chọc thủng tôi.

Hiện tại ngẫm lại, kỳ thực cái gì anh cũng biết.

Tên khốn.

5.

Lúc chúng tôi làm tình thì vĩnh viễn đều là mặt đối mặt nhìn lẫn nhau.

Tôi trêu trọc anh: “Anh trai, chúng ta đổi tư thế đi!”

Mặt anh luôn đỏ lên, sau đó lắc đầu: “Anh thích nhìn em như vậy.”

Tôi có thể nói cái gì đây?

Cố Mạc Tu, anh đúng là tên con trai không thú vị!

6.

Tôi cắt tóc cho anh. Anh đau lòng ở một bên thở dài.

Tôi giật nhẹ sợi tóc đã trở nên ngắn cũn, cười hì hì tiến lên trên người anh: “Ai chọc ái phi của trẫm không vui! Nói ra, trẫm đập chết hắn!”

Anh trừng tôi liếc mắt một cái, ngón tay sờ tóc tôi như con thoi: “Giống như một tiểu nam sinh!”

Tôi cười càng loạn: “Buổi tối chúng ta yêu nhau thì nhà ngươi cũng đem ta trở thành nam sinh sao? Ha ha ha.”

“Em…” Mặt của anh đỏ lên.

Tôi hôn lên môi anh, hôn lên mắt anh, nỉ non bên tai anh: “Anh trai… Anh đẹp trai quá.”

Anh cười.

Sau đó anh nói với tôi: “Anh muốn em giữ lại mái tóc dài này, em là của anh.”

7.

Anh bị cảm, lúc nói chuyện hết sức vụng về.

Thế nhưng tôi thật sự thích âm thanh như vậy.

Thật đáng yêu, tựa như đứa trẻ con.

Tôi đem đống thuốc nhét vào lòng bàn tay anh, nói: “Uống đi!”

Miệng của anh run rẩy.

Tôi nhịn cười, không nghĩ tới, Cố Mạc Tu, nhìn anh như vậy mà lại sợ uống thuốc! Cười chết người!

Anh rụt rè nhìn tôi: “Nhưng… Không thể… Không cần uống?”

“Có thể!” Tôi cười tủm tỉm gật đầu.

“Thật sự?” Anh lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi tôi. Chỉ một giây sắc mặt liền trở nên khó coi hơn.

Bởi vì tôi lấy từ túi xách ra một ống tiêm cho gia súc, cố ý đặt trước mặt anh, nhẹ nhàng ấn vào mũi kim, sắc nhọn châm chọc chảy ra từng giọt chất lỏng.

“Nếu không uống thuốc, sẽ tiêm!”

Anh sợ tới mức đem viên thuốc cầm trong tay nhét vào trong miệng, ngay cả nước cũng chưa kịp uống. Cuối cùng, còn hoang mang rối loạn rút lui về phía giường: “Ngốc ngốc… Em là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan sẽ không chơi tiêm chích …”

Tôi cười…

Sau đó ném ống tiêm xuống, ôm cổ anh.

“Ừm… Anh trai… Anh đã đỡ cảm rồi. Anh như vậy đáng yêu đến chết!”



8.

Tôi nói với anh: “Nếu về sau anh không thương em, như vậy em vẫn sẽ đi theo anh. Sống cạnh anh, nhìn anh.”

Sau đó, tro