
hông?”
Dấm chua?
Tôi ngửi ngửi, lắc đầu: “Không có!”
Cô ấy đi tới vỗ vỗ ngực tôi: “Từ nơi này tỏa ra!”
Tôi đột nhiên hiểu.
Con bé này, cũng dám cười tôi.
Nhưng, nhìn bộ dáng cô ấy cười to thoải mái tôi cũng thật vui vẻ.
Thật hy vọng cô ấy vĩnh viễn vui vẻ như vậy.
Ngốc Ngốc, anh yêu em.
5.
Cùng Ngốc Ngốc ra ngoại ô chơi.
Nơi đó nở đầy hoa hướng dương màu vàng hoàng kim.
Ngốc Ngốc rất vui vẻ, cô ấy khoái hoạt chạy trong cánh đồng hoa hướng dương.
Mái tóc dài màu mật ong theo gió thổi, váy trắng bay lượn thật đáng yêu.
Ngốc Ngốc là một tiểu tiên nữ.
Cô ấy chơi mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên bãi cỏ cạnh bụi hoa.
Ngốc Ngốc có lông mi thật xinh đẹp, lấp lánh lấp lánh, so với bướm đêm còn kinh diễm hơn.
Tôi lặng lẽ hôn cô ấy.
6.
Hôm nay công ty nghỉ. Ngốc Ngốc đi làm.
Thật nhàm chán.
Mở sách dạy nấu ăn ra, tôi quyết định làm một bữa tiệc đẹp mắt đặt trước mặt bà xã đại nhân.
7.
Bà xã của tôi là người đẹp nhất thế giới, là người con gái dịu dàng nhất, đáng yêu nhất.
Cô ấy có một mái tóc dài màu mật ong, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.
Cô ấy cười rộ lên thật từ bi. Tựa như Maria.
Bình thường thoạt nhìn cô ấy thật sự thích tức giận, thật ra cô ấy lại một người hết sức dịu dàng. Tôi từng sử dụng bạo lực với cô ấy, thế nhưng từ đầu tới cuối cô ấy đều không hề trách cứ tôi.
Sau đó cô ấy nói cho tôi biết, khi tôi mất bình tĩnh, cô ấy ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng.
Chúng tôi ở chung một chỗ, thoạt nhìn là tôi chăm sóc cô ấy, kỳ thực, bà xã luôn khoan dung tôi.
Tôi yêu bà xã của tôi.
Bà xã bà xã, tôi yêu em một ngàn năm.
8.
Ngốc Ngốc có một nhược điểm rất đáng yêu, nếu có người gọi cô ấy là ‘Cố phu nhân’, cô ấy sẽ hưng phấn đánh người.
Tuy rằng sau mỗi lần tôi đều là người thu dọn cục diện rối rắm, không ngừng xin lỗi những người bị cô ấy đánh.
Nhưng trong lòng tôi hết sức ngọt ngào.
Thậm chí còn muốn nói: “Ngốc Ngốc, em đánh những người này thật nhiều thật đau vào.”
Có phải tôi rất biến thái không?
Haizzz… Quả nhiên chỉ cần nghĩ tới những chuyện liên quan tới Ngốc Ngốc, tôi đều không nhịn được sự biến thái của mình.
Ai bảo cô ấy đáng yêu như vậy.
9.
Ngốc Ngốc thật sự vĩ đại.
Cô ấy đánh đàn guitar rất giỏi.
Lúc cô ấy ca hát, thật dịu dàng thật dịu dàng.
Nói như thế nào nhỉ? Giống như thiên sứ vậy.
Thế nhưng, Ngốc Ngốc luôn nói mình không có cánh, không phải thiên sứ.
Tôi khó xử quá.
Tóm lại mặc kệ cô ấy là cái gì, cho dù chỉ là con chó nhỏ cũng tốt, tôi cũng sẽ yêu cô ấy.
Cô ấy chính là cô ấy, không ai có thể thay thế.
10.
Hôm nay Ngốc Ngốc khóc chạy trở về.
Bạn thân của cô ấy, Quang Đầu đã chết.
Tôi nhìn cô ấy khóc, trong lòng còn tồi tệ hơn cô ấy.
Tôi ôm cô ấy, cho cô ấy ấm áp.
Tôi muốn nhẹ nhàng hát để dỗ cô ấy, cho cô ấy một sự an ủi dịu dàng nhất.
Thế nhưng nước mắt của Ngốc ngốc hình như không ngăn được, không ngừng chảy xuống.
Tôi hôn lên nước mắt cô ấy, mặn và chua chát.
Nhìn bộ dáng cô ấy thương tâm, tôi ngấm ngầm hạ quyết định: “Về sau, nhất định anh phải bảo vệ em thật tốt!”
Bà xã, em không cần quá thương tâm. Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.
Khi em cô đơn hãy dựa vào anh.
Đôi mắt màu xám bạc. Trong mắt như có một hòn đảo nhỏ.
Thân mật khăng khít, giữa ánh nắng, chúng tôi mặt đối mặt.
Tôi rời xa anh đã lâu rồi. Đối với chúng tôi mà nói đã lâu lắm rồi.
Nếu không, hàng mi hoàn mĩ của anh tại sao lại run rẩy như vậy?
Cố Mạc Tu không nói lời nào, liều mạng ôm lấy tôi.
Tinh thần tôi vẫn chưa thể trở lại như cũ. Không dám hô hấp, không dám nhúc nhích, khiếp sợ nghĩ không muốn đánh thức giấc mơ đẹp này.
Hô hấp của anh quanh quẩn bên tai tôi, mềm nhẹ, kịch liệt, thở dốc.
Chỉ trong nháy mắt, lỗ chân lông trên thân thể cùng các tế bào bị đánh thức mãnh liệt.
Người qua đường dùng gương mặt ngạc nhiên nhìn hình ảnh chúng tôi ôm nhau giữa ánh nắng mặt trời. Ánh mắt kề cận Cố Mạc Tu, chảy ra sự kinh ngạc.
Tôi tỉnh táo.
Anh kinh hoảng, đang định nói cái gì, phía sau truyền đến âm thanh răng rắc, cùng với ánh đèn flash rực rỡ.
Cố Mạc Tu thấp giọng mắng: “Shit!” Nói xong liền lôi kéo tay tôi chạy về phía trước.
Chúng tôi giống như lũ chim đang bay loạn, như con thoi trong cái thành phố này.
Xuyên qua lối đi bộ, xông qua đèn đỏ, phóng viên truy đuổi phía sau ngày càng xa dần.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại trước một căn biệt thự.
Cố Mạc Tu cúi gập người kịch liệt thở hổn hển. Mồ hôi dính ướt mái tóc vàng của anh.
Tôi đứng một bên, ánh mắt chặt chẽ khóa trên người anh, dù tôi dùng sức như thế nào, ánh mắt mảy may không di chuyển.
Anh chưa từng liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, nói: “Đi vào!”
Biệt thự của Cố Mạc Tu.
Đáng kinh ngạc là sự gọn gàng. Ga trải giường màu trắng, đồ dùng màu trắng. Giống như trong trí nhớ là một màu trắng.
Cách đây năm năm, một thời gian đáng kể như thế, lại nhìn thấy anh, tôi mới hiểu được, có những người, giống như một bộ phận trong cơ thể mình, nếu mất đi, ngay cả hô hấp đều đau đến mức muốn ngừng lại.
Tôi cúi đầu, nhìn anh cởi giày, đứng dậy, một loạt động tác bình thường, nhưng ở trên người anh, đều hoàn mỹ dị thường.