
rước tiên cứ thịt hai con chuột nhắt hôm nọ lẻn vào đây đã, để xem bên đó có sợ hay không?”
Một chiều Sài Gòn mưa lâm râm, Mặt Quỷ đang chở tôi về nhà thì bị 1 tên côn đồ chạy xe máy vụt ngang qua chém 1 nhát sượt bả vai, cũng may Mặt Quỷ kịp thời lách xe né tránh.
Sau vụ đó, Hồng Ngựa và Mặt Quỷ cảnh báo tôi “em và Dao Lam phải rời khỏi Sài Gòn về Đà Lạt lánh nạn ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm”.
“không được, em phải ở nhà đợi Thắm về”
Mặc cho mọi người có can ngăn thế nào, tôi vẫn cứ khăng khăng ở lại.
Mặt Quỷ đành đến nhà Thắm sống cùng tôi, ban ngày lãnh nhiệm vụ đưa đón, ban đêm tuần tra nhà cửa.
Bọn Monaco không tha cho tôi, người của chúng thường xuyên lảng vảng xung quanh khu nhà, có hôm còn dùng bom xăng ném vào.
Đám giang hồ mấy lần đến phá đều bị Mặt Quỷ đánh cho què tay, thọt chân.
Tuy nhiên sự việc tiến triển lâu dài, dần dà chúng tôi không có 1 ngày sống yên ổn.
Chính xác là gần 1 tuần sau, cả gia đình tụ tập họp bàn, chị Hai trong nhà chỉ mặt tôi và Ngọc Dao Lam
“hai đứa bay không phải lì nữa, ngay ngày mai nhất định phải rời khỏi Sài gòn, hôm nay cả nhà không sao, nhưng ai biết được ngày mai ai sẽ bị hại, tấm gương từ vụ lần trước to như cái đình còn chưa thấy hay sao?”
“nhưng mà...” – tôi và chị Ngọc nửa muốn đi nửa muốn ở.
“không nhưng nhị gì hết” – Hồng Ngựa nạt – “nhóc Hai Mặt muốn gặp con Thắm thì khi nào an toàn chị sẽ dẫn mày xuống tới miền tây tạ lỗi với nó”
Nhi Cây Trâm khuyên tôi " yêu mấy thì yêu, cái đầu tỉnh táo vẫn là quan trọng nhất, xảy ra chuyện sống chết bà Thắm còn không tức tốc quay về với mày ngay ấy"
Mặt Quỷ gật đầu “chuyện quan trọng bây giờ là đi lánh nạn, ngày mai anh sẽ sắp xếp xe”
Thế là chiều tối ngày hôm sau, hai chị em lì lợm miễn cưỡng lên xe.
Trước khi đi Ngọc Dao Lam lầm bầm “mẹ kiếp, mai mốt tao đốt sòng bạc, có chết cũng không hối tiếc!”
Thời điểm này tôi đã tốt nghiệp năm 4.
Chuyện của Thắm khiến tôi mất ăn mất ngủ, giảm liền mấy kí.
Đã vậy đến khi về Đà Lạt đầu càng thêm đau.
Bây giờ tôi đã hiểu lí do vì sao trước đây có người nhảy hồ Xuân Hương tự tử.
Chuyện là, bố mẹ tính toán chi li, gửi tôi sang nước ngoài học nốt cao học, lấy bằng MBA.
Họ dỗ ngọt tôi: “nhà chỉ có 1 đứa con trai, bố mẹ tạo hết điều kiện cho con ăn học, lấy được cái bằng đó rồi, về đây đếm tiền mỏi tay con ơi!”
Nguyện vọng của bố mẹ tôi hiểu, tương lai của bản thân tôi hiểu, nhưng muốn tôi ra nước ngoài vài năm? Có quá nhiều thứ không phải muốn bỏ là bỏ.
Khoảng 1 tuần sau, trong giờ ăn, mẹ tôi hớn hở thông báo với hai bố con 1 tin vui.
“nhà mình có khách!”
Tôi thở 1 hơi, tiếp tục cắm cúi ăn “lại bạn của mẹ đây mà, suốt ngày xoa đầu tôi rồi dặn dò: ráng mà học nghe con, ráng mà thi nghe con, ăn cho nhiều vô, ăn gì ít vậy?”
“ủa? sao 2 bố con không ai có ý kiến gì vậy?”
Bố tôi đáp: “chuyện thường ngày ở huyện, lần này là bạn ngoài quê vô hả?”
“không phải, ở thành phố lên?”
“ai thế?ở đâu rồi?”
“chủ nhà của thằng con mình đó! Thắm, vào đây con.”
“ặc...phụt!” – bao nhiêu cơm canh tôi phun 1 cái ướt bàn.
“cái thằng này, lớn tướng rồi mà mất vệ sinh quá, mày đi dọn đi!”
Mẹ tôi trợn mắt lên chửi, đứng cạnh bên bà là 1 bóng hồng thướt tha.
Đĩ của đĩ bỗng lột xác thành mỹ nữ duyên dáng.
Cả thế giới xung quanh chao đảo.
Đến đêm, khi mọi người đều đã say ngủ, tôi và Thắm rón rén leo lên mái nhà.
Bầu trời thoáng đãng không mây, trăng sao sáng rõ mồn một.
“oa...trên này đẹp quá, trời rộng quá” – Thắm dũi người nằm thẳng, mắt nhắm tịt.
“mỗi tội hơi ướt” – chị cười ha hả.
Hồi lâu, tôi mới lên tiếng: “anh xin lỗi”
“hả?Sao cơ?”
“anh xin lỗi”
“gì?em không nghe thấy!”
Tôi bật cười.
Thắm kéo tay tôi cùng nằm xuống mái nhà.
“không được đâu, anh mặc áo trắng”
“mặc kệ anh, em bẩn anh cũng phải bẩn”
Thế là tôi ngã phịch ra, trút bỏ 1 hơi não nề trong cổ họng - “phù..”
“thế nào?thoải mái lắm phải không?”
“ừ, thoải mái thật, hahaha”
Hai đứa hè nhau cười ngây ngô.
Tôi hỏi Thắm “thời gian qua em đã đi những đâu?”
“hì, em đã về quê”
“về quê?”
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, quay sang nhìn chị.
Thắm vẫn dõi lên thấu trời:
“nhà em vẫn như xưa, ủ dột, nhếch nhác, cái đói cái nghèo bao nhiêu năm vẫn còn tồn đọng. ông bố dượng tối ngày nhậu nhẹt say mèm, gia đình chỉ có mẹ em là lao động chính, đã vậy còn đẻ thêm 2 đứa con nheo nhóc, cực càng thêm cực”
“thấy em về họ có nói gì không?” – tôi hỏi.
“ông bố thì biết gì mà thấy?mẹ em chỉ biết ngồi khóc thôi, đôi khi em nghĩ: tại sao trời lại sinh ra người đàn bà như vậy?lúc nào cũng lùi lũi như con rùa, động chạm 1 tí là lại khóc, hết làm rồi lại đẻ, cung phụng cái lão khốn nạn đó!”
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy chua xót.
Thắm tiếp lời
“em cho mẹ 1 số tiền, dặn cất kĩ phòng thân, rồi bảo bà đâm đơn li dị gã say rượu đó đi, mẹ em nhất định không chịu, thì ra mẹ sợ 2 đứa nhỏ lớn lên không có bố, cũng cui cút giống em. Em ở lại dùng chung bữa cơm tối với mẹ, hay thật, lúc đó cứ không hiểu vì sao ngày xưa mình lớn lên được nhờ những món như vậy. Hai đứa nhỏ cứ bám lấy em gọi cô này, cô kia. Sau đó, em