
Cửu cầm đại đao trong tay, Bạch Chỉ mang bao vải, dự định xuất phát. Người còn chưa ra quân doanh, đã bị binh lính trông coi ngăn cản, “Cửu công tử, chiến cuộc ác liệt, bên ngoài nguy hiểm, không nên xuất hành.”
Vì thế hai người dẹp đường hồi phủ, chán nản trở về tiếp tục chơi cờ.
“Từ từ.” Binh lính bỗng nhiên hô.
Hai người cho rằng có ánh rạng đông, hưng phấn quay đầu.
Chỉ thấy binh lính kinh hoảng chỉ vào Bạch Chỉ, ngón tay không ngừng run run, “Máu, máu.”
Hai người đều không hiểu lắm, Bùi Cửu xoay người Bạch Chỉ lại, nhìn binh lính luôn luôn chỉ vào cái mông, thấy trên vải có một vết máu to bằng bàn tay, Bùi Cửu nhảy dựng lên, cầm lấy bả vai Bạch Chỉ hỏi: “Cô đau chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không đau.” Bạch Chỉ không hiểu phản ứng căng thẳng của Bùi Cửu.
“Cô không biết là… nơi đó có đau không?”
“Nơi nào?”
“Nơi đó.”
“Nơi nào?”
“Chính là nơi đó, nơi đó…” Bùi Cửu như chó cùng rứt giậu, trực tiếp chỉ chỉ cái mông của bản thân. Bạch Chỉ suy nghĩ một chút. Cái mông đau? Máu? Quan hệ giữa hai cái này… Lúc Bạch Chỉ hiểu ra, trên mặt nàng lập tức choáng váng ra hai đóa mây đỏ, đúng là tình huống ít gặp.
Đó là tình huống ít có, ở trong mắt Bùi Cửu là cực kì không tầm thường. Mặt nàng tại sao lại đỏ lên, là chỗ nào không thoải mái? Bùi Cửu không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy Bạch Chỉ, trăm mét tiến lên chạy như điên hướng doanh trướng quân y.
Bạch Chỉ hô: “Ngươi làm gì?” Nàng bắt đầu giãy dụa.
“Có bệnh cần xem đại phu, câm miệng.” Không để ý Bạch Chỉ kịch liệt giãy dụa, như trước nhiệt huyết ôm nàng đi gặp đại phu. Bạch Chỉ suýt nữa phun ra một búng máu, quả thật là gà trống choai chưa biết gáy, chẳng biết gì cả.
Bắt đầu từ lúc Bùi Cửu ôm nàng chạy như điên đến doanh trướng quân y, Bạch Chỉ chưa bao giờ buông tha cho hi vọng, nàng muốn giãy dụa khỏi Bùi Cửu, nhưng hắn thật sự nhiệt huyết, kiên trì không ngừng ôm nàng đi qua.
“Mộ tướng quân, thuốc này, một ngày uống ba lần, hãy nhớ lấy, lần này người phong hàn cực kì nghiêm trọng, không giống lúc trước.” Quân y đem thuốc giao cho Bùi Thất, nói với Mộ Đồ Tô.
Ai biết được, lúc này hai người ầm ầm xông vào doanh trướng quân y, bên trong không chỉ có quân y, còn có Mộ Đồ Tô cùng Bùi Thất.
Dường như thiên địa vạn vật tất cả đều dừng lại, ba người bên trong nhìn hai người xông tới, hai người xông tới thì có vẻ vô cùng xấu hổ.
Mặt Bùi Thất mang vẻ giận nói: “A Cửu, liếc mắt đưa tình thì đến nơi khác đi, miễn cho dơ bẩn nơi này.”
Bùi Cửu vội vàng giải thích, “Không phải, là Chỉ… Chỉ Nhi bị thương.” Không nói hai lời, nâng lên cái mông Bạch Chỉ. Bạch Chỉ hét lên một tiếng, “A!” Một khắc kia, nàng muốn bóp chết hắn. Hắn không hiểu nàng chỉ có thể trách hắn không biết, vì sao phải tỏ ra hắn không biết làm gì? Khẳng định sẽ bị mọi người chê cười. Nàng còn mặt mũi nào nữa? Bạch Chỉ nhắm chặt hai mắt, nằm chờ chết.
Ai biết…
Bùi Thất kêu to, “Đẻ non? nhanh chóng để quân y nhìn xem.” Chẳng lẽ Bùi Thất còn không biết Bạch Chỉ giả mang thai?
Bạch Chỉ mạnh mở mắt ra… Con cái Bùi gia có phải đều thiếu dây thần kinh hay không?
Nàng căn bản là chưa mang thai, làm sao đẻ non? Những người khác, chỉ có thể đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Mộ Đồ Tô ho khan một tiếng, đánh vỡ cục diện xấu hổ, “Hẳn là bị thương.”
“…” Ngay cả Mộ Đồ Tô cũng…
Bạch Chỉ nghẹn một ngụm máu tươi ở cổ họng, thật muốn phun ra. Nàng hi vọng, phun cho ba người đàn ông không có mắt này cả mặt đều là máu.
Quân y lạnh nhạt thu thập mẩu thuốc trên bàn, nhìn quen không trách nói: “Đây là kinh nguyệt phụ nữ, mỗi tháng đều đến một lần, không phải bị thương, lại càng không mất máu quá nhiều mà chết. Đây là phản ứng theo chu kỳ của thân thể khỏe mạnh.”
“Khụ khụ.” Mộ Đồ Tô ho mạnh.
Sắc mặt Bùi Thất tái nhợt.
Bùi Cửu càng cứng ngắc không thôi, ngay cả đôi mắt cũng cứng ngắc nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ thì lấy khuôn mặt đỏ rực ảo não nhìn hắn. Đều là gà trống choai chưa từng gáy, không hiểu, cũng có thể giải thích được. Gây chuyện chê cười, cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng mà cười, miễn cho bị thương đến tự tôn.
Đi ra từ doanh trướng quân y, Bạch Chỉ mặc một bộ nam trang tiểu dược đồng, nàng mặt mày thanh tú, da dẻ trong sáng nõn nà, cực kỳ giống một mỹ nam tử xinh đẹp quá đáng. Người đầu tiên nhìn nàng mặc nam trang là Bùi Cửu, hắn ngay tại chỗ si ngốc sửng sốt một hồi lâu.
“Nếu cô mặc nam trang dạo thanh lâu, ta nghĩ chỉ sợ các nàng nguyện ý bỏ tiền ra để cô cùng các nàng một đêm. Ngay cả nam khách làng chơi, cũng sẽ đối với cô có ý tưởng không trong sạch.”
Bạch Chỉ tự tin cười, “Đây là hiển nhiên.”
“Cô từ đâu mà tự tin như thế?”
Bạch Chỉ lại cười không nói. Trước kia nàng giả mạo binh lính lẫn vào quân doanh, cả đội binh lính dùng ánh mắt sói đói nhìn nàng, đối với nàng động tay động chân. May mà nàng kịp thời đầu nhập vào Mộ Đồ Tô, mặc dù đã bị thoá mạ một chút, nhưng đêm đó Mộ Đồ Tô cư nhiên để nàng ngủ lại trong doanh trướng của hắn. Cho dù, ngày thứ hai liền phái người mang nàng trục xuất trở về…
Nam trang so với nữ trang càng thoải mái, không cần dẫn theo làn váy, bước chân cũng tương đối lớn hơn một