
h Chỉ, giống như muốn lấy cái nhìn này nhìn ra ý tưởng chân thật trong nội tâm nàng.
Bạch Chỉ hiên ngang lẫm liệt quay đầu nhìn lại, rất thanh minh.
“Cô lỗ cô lỗ.” Trong tay Bạch Chỉ nâng Tia Chớp, thật là kịp thời đánh vỡ cục diện bế tắc. Hai người đều đem ánh mắt nhìn chăm chú trên người Tia Chớp. Mộ Đồ Tô nói: “Nó bị thương?”
“Ừm.”
“Nàng đến tìm dược phải không? Giao nó cho ta, nàng tiếp tục tìm dược đi.” Mộ Đồ Tô vươn tay, định đón Tia Chớp.
Bạch Chỉ do dự một lát, đôi mắt nhu nhu, đem Tia Chớp giao cho Mộ Đồ Tô, bản thân trở lại tủ thuốc, tìm dược liệu. Rốt cuộc là quân y, rất nhiều dược liệu, ngăn tủ chồng chất so với Bạch Chỉ cao gấp hai lần, Bạch Chỉ cầm cây thang leo lên leo xuống, thật vất vả Bạch Chỉ mới lấy đủ, xoay người thời khắc đó, thấy Mộ Đồ Tô ngồi ở ghế tựa, ngủ say. Bồ câu đưa tin hắn đang ôm dường như rất quen thuộc, đầu tiến vào khuỷu tay hắn, cũng bình yên ngủ.
Nàng tìm dược, rất lâu sao?
Không bằng để cho bọn họ ngủ thêm một lát. Bạch Chỉ không đánh thức hắn, mà bắt đầu làm việc tiếp theo. Thuốc đắp ngoài da, trước tiên phải giã nát, ngâm nước ấm. Nàng cực lực đè thấp thanh âm giã thuốc, đem dược liệu ngâm vào trong nước ấm, chờ một khắc, là được. Trong lúc chời đợi không có việc gì để làm, Bạch Chỉ nhàm chán nhìn quanh bốn phía, cuối cùng vẫn đem ánh mắt chuyển tới Mộ Đồ Tô đang ngồi cách đó không xa cúi đầu ngủ.
Hắn ngủ nhanh như vậy, không phải nàng tìm dược lâu, mà là thân thể hắn có phong hàn lại mệt nhọc. Không giống như nàng cùng Bùi Cửu, ăn không ngồi rồi, không có việc gì. Hắn có mối thù rộng lớn, phụ trợ tam hoàng tử đoạt binh quyền, tranh ngôi vị hoàng đế. Giấc mộng lớn nhất của nàng kiếp trước, đơn giản là làm cho Mộ Đồ Tô yêu nàng, từ đây tương thân tương ái. Sống lại, giấc mộng lớn nhất của nàng đơn giản là bắc cóc một vị tướng công yêu mình mang lên núi, cùng cha mẹ trải qua những ngày bình thường. Cho dù sống lại, nàng vĩnh viễn là một cô gái, cùng hắn kém khá xa.
Bạch Chỉ ngửi được vị thuốc, biết có thể rịt thuốc . Nhưng Tia Chớp đang ngủ trong lòng Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ lại không muốn quấy rầy Mộ Đồ Tô ngủ, đành phải để Tia Chớp thiệt thòi, nàng quyết định cưỡng chế rút Tia Chớp ra.
Rút ra thân thể Tia Chớp, đầu còn giúc ở trong khuỷu tay Mộ Đồ Tô, Bạch Chỉ thoáng gia tăng chút sức lực, Mộ Đồ Tô động, Bạch Chỉ bởi vì dùng sức hơi mạnh, thân mình ngả ra phía sau, té ngã trên đất.
Mộ Đồ Tô nhìn thấy, nhẹ nhàng cười, khóe miệng lộ ra độ cong xinh đẹp, “Ngu đáng yêu.”
Hắn cười rộ lên, tuyết lớn rét đậm cũng sẽ đột nhiên ngừng. Có điều hắn bỗng nhiên ngưng cười, ánh mắt ảm đạm, hơi thương cảm nhìn Bạch Chỉ, hắn xoay mặt, không tiếp tục nhìn nàng nữa.
Mộ Đồ Tô đi về hướng Bạch Chỉ, đem bồ câu trong tay đưa ra, hắn nói: “Ta giúp nàng cầm bồ câu đưa tin, nàng giúp nó thuốc trị thương, được không?”
Bạch Chỉ gật đầu.
Lúc quân y trở về doanh trướng, nhìn thấy hình ảnh cực kỳ ấm áp. Trong tay Mộ tướng quân nâng bồ câu đưa tin, Bạch Chỉ dè dặt cẩn trọng vì bồ câu đưa tin buộc chặt băng vải, bồ câu trắng bị hai người hầu hạ nghiêng đầu, lấy một đôi mắt đậu xanh hướng hắn bên này nhìn tới.
Mộ Đồ Tô đang nhìn nàng, Bạch Chỉ cảm giác được, nhưng nàng lại giả bộ không biết. Dễ dàng đem thương thế của bồ câu đưa tin trị xong, Bạch Chỉ giương mắt nhìn lại Mộ Đồ Tô, đôi mắt lóe ra hưng phấn, “Tốt lắm.”
Mộ Đồ Tô gật đầu.
Quân y ở ngoài cửa ho khan hai tiếng, “Tướng quân cùng Bạch cô nương đến sao?”
Hai người đều kinh ngạc một phen, ánh mắt hướng về quân y. Quân y vô cùng lạnh nhạt đi tới tủ thuốc, lấy ra một bao thuốc sớm được bọc tốt, đưa cho Mộ Đồ Tô, “Tướng quân, dược đã pha chế xong, nhớ uống trước khi ăn cơm nửa canh giờ. Nhìn sắc mặt tướng quân, phong hàn chưa giảm bớt, nên chú ý nhiều hơn.”
Mộ Đồ Tô gật đầu, vừa tiếp nhận dược, một tiểu binh xông vào, quỳ trên mặt đất, chắp tay nói: “Tướng quân, không tốt, Bùi lão tướng quân cùng Bùi Tiên Phong bị quân địch mai phục, quân ta tổn thất rất lớn.”
Mộ Đồ Tô “đằng” một tiếng đứng lên, nguyên bản sắc mặt hơi trắng bệch càng thêm xanh trắng, hắn nói: “Nhanh chóng phái người trợ giúp tiến đến, nghĩ cách cứu viện Bùi lão tướng quân cùng Bùi Tiên Phong, nơi quân ta bị mai phục, phái người vẽ bản đồ, triệu tập toàn bộ tướng lãnh, đến doanh trại chỉ huy tập hợp.”
“Vâng.” Binh lính nhanh chóng lui ra.
Mộ Đồ Tô cũng không ở lại thêm, lập tức đi về hướng doanh trại chỉ huy.
Bạch Chỉ giật mình tại chỗ, nghĩ rằng, Bùi Thất chắc là Bùi Tiên Phong đi. Kiếp trước, Bạch Chỉ gặp qua Bùi Tiên Phong rất có danh tiếng, nghe nói hắn vì cứu Bùi lão tướng quân, trong một lần chiến dịch, mất đi hai chân, một thanh niên cực tốt, chỉ có thể sống cả đời trên xe lăn. Cuộc đời này, lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Thất, nàng chỉ phát hoảng, cảm thấy tương tự, rốt cuộc là bức họa cùng người thật có chút giống, không ngờ tới…
Bạch Chỉ bỗng nhiên trố mắt, giống như nhớ được chuyện cực kì quan trọng.
Nàng vội hỏi quân y, “Quân y, ông có biết lần tác chiến này, là sáu vạn đại quân sao?”
Quân y nghi hoặc nhìn nàng vài lần, chưa trả lời, nhưng từ tron