
rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta với ngươi một ... không ... quan hệ, hai không dính liú, gì chứ lẽo đẽo đi theo ta?” chàng rống lên khẩu khí vô lễ.
Bách Hợp nhìn hắn tức giận mà nao núng: " Ta… bởi vì ta không biết phải làm sao bây giờ?"
" Đến hỏi người khác, đừng đến phiền ta, có nghe hay không?" lòng chàng không có một tia thương hại mà cự tuyệt.
" Chính là… chính vì ngươi là người tốt a!" nàng ấp a ấp úng nói.
" Người tốt?! Ngươi dựa vào điểm nào mà nhìn ra ta là người tốt? Trên mặt có ghi bốn chữ ‘ ta là người tốt’ hay sao? Nha đầu ngốc, ngươi rời ta xa một chút, đừng chọc ta phát hỏa."
" Ánh mắt của ngươi."
" Cái gì?!" chàng rống không kiên nhẫn.
" Ánh mắt của ngươi chân thật, cho nên là người tốt. Nhị tỷ ta dạy ta vậy."
Thiếu niên dương cao mi: " Ta hỏi ngươi, trên đời này có mấy người mà ánh mắt họ dài oai? Ngươi tìm ra cho ta xem."
" Ta... chính là nhị tỷ ta nói…"
" Ta không cần quản nhị tỷ ngươi nói cái gì, nói ngắn lại một câu, không cần để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả." chàng thẳng thắn thắt lưng, khinh thường lại đi tiền rảo bước tiến lên.
Bách Hợp cũng không hiểu được chính mình vì cái gì nghĩ muốn đi theo chàng, có lẽ là hai người tuổi xấp xỉ, có lẽ là chàng giúp nàng cầm lại bao tiền, dù sao nàng đã nhận định chàng là người tốt.
Thật tốt quá, lại nhận thức một người tốt.
Đi theo chàng nhất định là đúng.
Thân ảnh màu lam xa xa theo sát nàng trước mười bước, Bách Hợp rất sợ sẽ đánh mất.
Gì? Không thấy đâu. Nàng lo lắng tìm kiếm. Làm sao chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi?
Tìm đến một con đường khác. Tìm được rồi, hoàn hảo, nàng lại tìm được chàng. Một tia bất an trong lòng lại hạ xuống.
Bỗng nhiên, thiếu niên phát hỏa , từ đầu tới cuối chàng đều biết nàng đi theo chàng. Chàng trở lại bước thẳng hướng đến chỗ nàng.
" Ngươi đến tột cùng không để ta yên?! Không để ta chạy ngươi mới cam tâm hay sao?" chàng rống đắc thanh âm đều khàn khàn .
Nàng điệu bộ đáng thương gục đầu xuống không nói.
" Đừng dùng vẻ mặt dạng đáng thương, khó trách sư phụ thường hay nói nữ tử cùng hạng tiểu nhân khó dưỡng, một chút cũng chẳng sai! Đừng cho là ta sẽ giải quyết chuyện của ngươi." chàng chỉ vào nàng kiều kiều mũi nhỏ nói.
Bách Hợp ủy khuất hỏi han: " Vì cái gì ngươi chán ghét ta? Ta làm chuyện gì chọc giận ngươi hay sao?"
" Không có, ngươi có thể đi! Ngươi có thể hay không đừng đi theo ta? Ta sẽ thực sự cảm kích ngươi." hôm nay là một ngày đáng chết, bằng không như thế nào lại tệ hại như vậy?
" Vì cái gì ta không thể đi theo ngươi? Ta có thể cùng ngươi lưu lạc giang hồ." nếu nàng không trêu chọc chàng tức giận, hai người kết bằng hữu đồng hành cũng không sai.
Thiếu niên cằm rớt xuống dưới: " Cùng với ngươi lưu lạc giang hồ? Ta điên rồi hay sao?"
" Vì cái gì không thể nào? Có ta đi cùng ngươi, dọc theo đường đi có bằng hữu cũng sẽ không nhàm chán, như vậy không tốt hay sao?" đổi lại là nàng, cao hứng còn không kịp.
" Ta không cần bằng hữu, ngươi muốn tìm bằng hữu thì đi tìm người khác, không cần đến tìm ta." chàng khinh bỉ dùng hai mắt khi dễ nàng. Đầu óc chàng lại không có bệnh, tìm nàng làm bằng hữu, còn không bằng tìm con chó nhỏ, so ra còn có điều đáng yêu hơn.
Chàng lần này quyết định không để ý tới nàng nữa, chờ nàng đi mệt tự nhiên sẽ không theo nữa.
Bách Hợp chưa từ bỏ ý định, cho rằng bản thân không lầm, không thấy được đáp án hợp lý tuyệt nhiên không buông tha.
Lần này nàng rõ ràng theo sát ở phía sau, chàng hướng phải nàng cũng hướng phải, chàng đi phía trái nàng cũng đi phía trái, thiếu niên tức giận đến nắm chặt hai nắm tay thành quả đấm, nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại.
" Ngươi là cái đuôi chuyển thế a! Nói ngươi đừng theo, ngươi còn liều mạng theo, có phiền hay không?"
" Không phiền." nàng cười ngọt ngào, nhẹ lay động trán.
Chàng một phen phát hỏa, rít gào lên với nàng: " Ngươi có bệnh phải hay không? Nam nữ thụ thụ bất thân đã nghe qua chưa? Ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, ngươi không sợ bị người khác cười hay sao?" chàng phát điên .
Nàng buồn bực hỏi han: " Ngươi có nghĩ muốn thân thiết với ta không?"
" Không nghĩ." Chàng buồn bực thốt ra.
" Vậy là tốt rồi , ngươi đã không nghĩ thân thiết với ta, ta có cái gì phải sợ? Về phần người khác nghĩ như thế nào ta lại quản không được." trong lòng nàng chỉ có một ý tưởng như vậy.
Gương mặt nghiêm nghị của thiếu niên đen lại, suýt nữa hộc máu bỏ mạng.
" Ngươi... " chàng bình thường có thể nói thiện cảm, nhưng cũng bị nàng làm cho nói không ra lời.
Bách Hợp cười giống như đóa bách hợp nhỏ thanh thuần: " Như vậy, ta có thể đi cùng với ngươi được không ? Ta thề ta sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không để ngươi thấy phiền toái."
" Không!" chàng lớn tiếng bác bỏ, "Nha đầu ngốc, ta lặp lại lần nữa, ta sẽ không cho ngươi cùng đi theo ta, ngươi sớm làm đánh mất đi tính toán của ngươi. Nữ nhân các ngươi là trên đời này thứ quái quỷ nhất, rấ