
Cô đúng là đang bị Thái Tuế (một loại sao mang mệnh xấu) chiếu mạng, từ đầu năm đến giờ, không có việc nào làm cô vừa lòng, ngày hôm qua còn được liệt vào ngày đen tối nhất năm.
Đầu tiên là mưa khiến cho đôi tất chân
của cô bị ướt, chân lại bị trượt, tí nữa thì ngã tốc cả váy; Sau đó lại
bị một tên biến thái rình trộm, tuy chỉ có vài phút, nhưng cũng đủ khiến lông tơ cô dựng thẳng đứng, sau đó…./Vô.Ảnh..Các.5..
******
Con người quả nhiên không thể không hiếu
kỳ, cứ nhìn cô thử đi, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủn, lại
phải trá cái giá đau thương đến cỡ nào.
Haiz~~! Thật đúng là không quen có cảm xúc thê thê lương lương thế này.
Vẻ mặt Long Nghiên Nghiên đau khổ, chầm
chậm rẽ vào hẻm nhỏ cạnh chợ, ngược lại với vẻ náo nhiệt ngoài hẻm, nơi
này có rất nhiều xe hàng và rác chợ, vắng tanh vắng ngắt.
“Cướp ~~ cướp…… tên kia giật túi của tôi!”
Dưới trời trong, tiếng kêu sợ hãi bỗng vang lên.
Một chiếc xe máy chạy hối hả trong ngõ,
tên dũng sĩ đầu đội mũ bảo hiểm màu đen tay cầm túi của một nhãn hiệu
danh tiếng, người phụ nữ đuổi theo phía sau, không ngừng kêu gào khóc
lớn: “Trả túi cho tôi! Cướp…”
Long Nghiên Nghiên hơi nhếch môi, lập tức ngắm kỹ tấm ván gỗ dài trong đống rác bên cạnh chân.
Trong chớp mắt, chiếc xe bão tố đã đến
sát gần cô, cô không hề do dự đứng ra giữa đường vẫy tay, chặn chiếc xe
lại thành công, vừa giúp người phụ nữ kia lấy lại túi xách, vừa dùng sức đạp vào chiếc xe một phát, chiếc xe đứng không vững, nghiêng đổ xuống
đất, tên dũng sĩ kia cũng ngã nhào xuống. /Vô.Ảnh..Các..6.
Long Nghiên Nghiên lặng lẽ nguyền rủa thằng cha đang bò dậy từ mặt đất.
Một góc khác, người phụ nữ kia thở hổn hển chạy đến. “Tiểu thư, cám ơn cô…… A ~~ cẩn thận!”
Sau khi tên cướp đứng lên, cầm lấy cây
đao giấu sẵn trong xe máy bổ về phía Long Nghiên Nghiên, muốn cướp đi
cái túi trên tay cô.
Long Nghiên Nghiên tránh được một đao của tên đó, nắm lấy vũ khí duy nhất—tấm ván gỗ dài, đánh vào phía sau gã,
người phụ nữ kia vội chạy ra ngoài hẻm tìm cứu viện.
Trong nháy mắt, Long Nghiên Nghiên không
cẩn thận để cho cây đao sắc nhọn đó xẹt qua, trên cánh tay liền xuất
hiện một vết thương nhẹ, vài người đàn ông đi theo người phụ nữ kia xông vào, ôm lấy tên dũng sĩ đang cầm đao chém lung tung kia, vừa cử người
đi báo cảnh sát.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Người phụ nữ khẽ thở ra, vội nâng Long Nghiên Nghiên dậy, tơ máu khẽ chảy ra từ vết
thương trên cánh tay, khiến cho người phụ nữ tự trách mình.
“Không sao đâu, cái này, phu nhân, đây
là túi của cô.” Mày khẽ nhíu lại, Long Nghiên Nghiên khéo léo từ chối ý
tốt của người phụ nữ đưa mình đến bệnh viện.
Không muốn làm to chuyện, cũng không muốn bị cảnh sát hỏi, nhân lúc mọi người đang tập trung lại chỗ tên cướp đó, Long Nghiên Nghiên nhanh chóng rời khỏi hiện trường hỗn loạn.
Quẹo trái quẹo phải, ở phía sau chợ, có một cửa hàng bán hoa nho nhỏ.
“Hoan nghênh quý…… A!”
Cửa kính mở ra, vừa vào đã nghe thấy một giọng nói sắc bén.
“Oa oa wow! Long Nghiên Nghiên, cô có bị thần kinh không vậy? Mái tóc dài phiêu dật mê người đâu? Không được sự
cho phép của tôi, sao cô có thể tự tiện thay đổi thương hiệu của tôi
chứ!”
Một cặp mắt nghiêm khắc quét đên, Viên
Thu Bình chẳng hề e ngại, ôm lấy cái bụng to tròn được khoảng sáu tháng
đứng dậy, chặn trước Long Nghiên Nghiên với sắc mặt khó coi, không để cô đi tiếp. “Mau nói cho tôi biết, đây chỉ là tóc giả, chỉ cần tháo xuống, thương hiệu của tôi sẽ lại xuất hiện trở lại đi.”
Đồng thời vươn mười đầu ngón tay ra, trên mái tóc ngắn xinh đẹp của Long Nghiên Nghiên dùng sức mà giật mà kéo mà lôi!
Không xê xích gì, làm sao có thể? /Vô.Ảnh..Các..7.
Ngũ quan xinh xắn của Long Nghiên Nghiên dần cứng đờ ra, khuôn mặt trái xoan hiện lên một mảnh xanh đen.
“Không thể nào! Tôi không tin, Long
Nghiên Nghiên, mái tóc tôi yêu nhất đâu? Đó là chiêu bài quan trọng để
khách đến cửa hàng bán hoa đó nhé!” Viên Thu Bình đang mang thai kêu lên như bị bệnh tâm thần, không thể chịu nổi đả kích này.
Mở miệng ngậm miệng đều là tóc tóc tóc, chẳng khác nào nhắc lại chuyện xui xẻo Long Nghiên Nghiên đụng phải ngày hôm qua.
“Cô thử nhắc lại tóc tôi một lần nữa xem
nào, phụ nữ có thai đừng lo nhiều, tôi thấy nên dẹp cửa hàng đi.” Đây là nỗi đau của cô, cô không cho phép bất kỳ ai nhắc đến.
Viên Thu Bình giật mình, hai mắt lo lắng
nhìn ra ngoài cửa kính, vừa chạy theo vừa kêu hu hu: “Làm ơn làm ơn đi,
cô bạn dịu dàng xinh đẹp? Cho dù chỉ có hai người chúng ta, cô cũng nên
cố gắng mỉm cười, ít lời như pho tượng dùm cái, ai biết bỗng nhiên có
khách vào cửa, lại nhìn thấy dáng vẻ hung tợn của cô, người ta không bị
dọa chạy mất mới là lạ.”
“Muốn tôi ở thì mau câm miệng rồi tránh ra, cuối cùng cô có định mở cửa hàng hay không đây?”
Tức giận bao phủ quanh khuôn mặt thanh
lệ, Viên Thu Bình đành phải ngậm miệng tránh ra, trong lòng vì không
thấy mái tóc dài mà buồn rười rượi.
Trong lúc này đây Long Nghiên Nghiên
chính là chiêu bài quan trọng nhất của tiệm hoa Tinh Linh—mái tóc đen
nhánh thẳng dài của cô k