
những người đàn
ông cô quen sao đều biết cách che giấu tình cảm thế này?
“Sao lại không ở lâu?” Nhất Thế buột miệng.
“Không có lý do ở lại.” Nụ cười thoáng hiện trên môi Hòa Tấn khiến Nhất Thế
ngẩn người. Hòa Tấn chần chừ mấy giây, đột nhiên gọi: “Nhất Thế.”
“Hả?” Nhất Thế nghiêng mặt nhìn anh.
“Năm đó… cậu nói với Tống An Thần, tớ có lỗi với cậu ấy.”
Nhất Thế cười: “Cậu làm gì mà có lỗi với anh ấy?”
“Nếu không phải tại tớ, Lâm Nhược Hàm cũng không xảy ra chuyện, khiến gia đình
cậu ấy tan nát. Đương nhiên, người tớ có lỗi nhất là Lâm Nhược Hàm.” Hòa Tấn
mỉm cười bất lực, hai tay chống lên vô lăng thậm chí hơi run. Nhất Thế nhìn thấy,
không biết vì sao trong lòng đau nhói, nghĩ đến chuyện không vui.
Hòa Tấn đưa Nhất Thế tới dưới lầu, quan sát khu Lăng Thiên, cười nói: “Quả nhiên
là khu nhà ở cao cấp nhất.”
“Lần sau tới chơi.” Nhất Thế mỉm cười với anh.
“Tại sao không phải hôm nay?” Hòa Tấn cười khẽ, đùa bỡn, cứ như muốn chờ Nhất
Thế xấu hổ. Quả nhiên Nhất Thế không phụ mong đợi, mặt đỏ lên, ấp úng: “Hôm
nay trễ rồi, lên chơi không tiện.”
“Sợ Tống An Thần bắt gặp?” Hòa Tấn hiểu ra gật đầu “Thằng khỉ này là cái thùng
giấm, không chừng còn điên cuồng hơn chuyện đã làm hồi cấp ba đây.”
Nhất Thế ngớ người, trong ấn tượng của cô, Tống An Thần và Hòa Tấn không chơi
với nhau, còn chuyện làm hồi cấp ba là gì?
“Cấp ba có chuyện gì thế?” Nhất Thế tò mò. Hiển nhiên là Hòa Tấn lỡ lời, anh lập
tức im lặng, đổi đề tài “Ngày khác tớ đến chơi. Cậu vô nhà đi, tớ về đây.”
Nhất Thế thấy anh không muốn nói cũng không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn anh lái xe
đi. Song cô vẫn hiếu kỳ, giữa Tống An Thần và Hòa Tấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?
Đêm, Nhất Thế định chờ Tống An Thần về lại ngủ quên đi mất. Lúc thức dậy, thấy
chàng Tống đẹp trai đã nằm bên cạnh. Dáng vẻ anh luôn khiến người ta trầm trồ
thưởng thức, nhìn mà động lòng. Có lúc Nhất Thế tưởng mình đang mơ, làm chủ
người đàn ông thế này.
Từ lâu lắm rồi cô đã có ý nghĩ cất giấu người đàn ông này đi, biến thành của riêng.
Sau khi cô trở về, dường như nằm mơ một giấc mơ rất dài, sau đó giấc mơ trở thành
sự thật, người bên gối là người đàn ông cô mong nhớ nhiều năm. Cô không nén
được đưa tay vuốt ve mặt anh, môi cong lên, người đàn ông này là của cô, cô có thể
sở hữu, thích sờ thì sờ, thích nhìn thì nhìn. Chuyện xa vời trước kia hôm nay có thể
đường đường chính chính như thế, tình yêu thầm kín của cô, đã có kết quả.
Cô lén lút cười một mình không ngờ cảm xúc quá lớn, ảnh hưởng đến Tống An
Thần đang ngủ không sâu lắm. Anh hơi nhíu mi, cựa người. Nhất Thế hoảng hồn,
mở to mắt sợ anh tỉnh lại song cuối cùng Tống An Thần vẫn mở mắt ra. Anh vừa hé
mắt liền thấy Nhất Thế mở to mắt, nhìn anh chớp chớp, giống như con búp bê vải
đột nhiên sống động lên.
“Dậy sớm thế?” Tống An Thần nhấc tay gác lên đầu, một cánh tay khác vòng qua
ôm Nhất Thế, lười nhác hỏi: “Vừa rồi mơ mộng gì thế? Sao em lại cười dê như
vậy?”
Nhất Thế vội vàng phủ nhận, có tật giật mình đáp: “Em không có, anh nằm mơ rồi.”
“Thế à?” Cánh tay Tống An Thần siết lại một chút, vùi Nhất Thế vào lòng anh, cúi
đầu ngửi mùi thơm nhạt từ tóc cô, lẩm bẩm: “Bà xã, vừa rồi anh nằm mơ.”
“Hơ? Anh mơ gì thế?” Mặt Nhất Thế đỏ lên, hai tay chống vào ngực anh, hết sức
xấu hổ.
“Gọi ông xã mới nói cho em biết.” Tay Tống An Thần rục rịch trên lưng Nhất Thế,
lúc có lúc không làm mặt Nhất Thế càng đỏ. Cô cắn răng, nghe nhịp tim mạnh mẽ
bên tai, không theo quy luật, đập luân phiên. Cô rầu rĩ, tim cô đập nhanh đã đành,
sao cả Tống An Thần cũng thế?
“Ông xã.” Nhất Thế thẹn thùng chôn mặt trong lòng anh, hỏi nhỏ như muỗi kêu:
“Anh mơ gì thế?”
“Ừ…” Tống An Thần đè cô xuống, híp mắt, vẻ mặt mờ ám cực điểm. Đột nhiên
Nhất Thế ý thức được, mình bị lừa rồi, không phải anh nói mơ mà là muốn. Mặt
Nhất Thế càng đỏ.
“Làm tình.” Tống An Thần khởi động, làm chuyện mình muốn.
“Lát nữa đi làm anh sẽ mệt mất.” Nhất Thế vất vả giữ lý trí, cô không cách nào bình
tĩnh được trước thủ đoạn của Tống An Thần, lại thêm kỹ thuật của anh, cô đã không
còn giữ được phòng tuyến cuối cùng rồi.
“Vậy em ăn anh đi.” Miệng Tống An Thần nói thế nhưng người thì vẫn đè lên cô.
Nhất Thế rầu rĩ nhìn anh, bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương ra hiệu cho anh xuống.
“Lần khác đi.” Anh ậm ừ, thì thầm.
Tống An Thần phớt lờ Nhất Thế nguýt mình, một “kim” chọc thẳng vào. Bác sĩ
Tống tiêm “kim” chính xác vô cùng, không hề nể nang. Tay Nhất Thế quơ quào,
lưng Tống An Thần lập tức thêm năm dấu máu. Bản lĩnh của y tá Diệp cũng không
tệ.
Cái gọi là làm tình, chẳng qua là đầu giường bạo lực, sau đó là dâu tây…
***
Đúng như Nhất Thế nói, Tống An Thần thật sự mệt mỏi, một nửa là do thiếu ngủ,
nửa còn lại là do “thể dục sáng sớm” quá kịch liệt. Trên đường đi làm, thỉnh thoảng
Tống An Thần lại xoa nắn hai bên thái dương, một tay nắm chắc vô lăng.
Nhất thời Nhất Thế cũng không biết nói gì. Khi hai người tách ra về phòng làm
việc, Tống An Thần dặn cô: “Mấy ngày tới làm xong em không cần chờ anh, tự về
nhà trước nhé.”
“Vâng.” Miệng Nhất Th