
ưng bây giờ. . . . . ."
"Hiện tại thế nào?" Tử Thấm cảm thấy, mình có chút không hiểu hai người này rồi, trên thực tế, Kê Thanh thầm mến Phong Cẩm Thành mười năm, cô cũng biết, Kê Thanh là người hướng nội cố chấp, ban đầu bởi vì không đóng được học phí, lúc đang ngồi bên hồ của học viện buồn bực kéo tóc, cô ấy đi tới, thủ thỉ hỏi cô nguyên nhân.
Hai người bọn họ ở cùng một kí túc xá, nhưng qua một học kì, cũng không nói qua mấy câu, trên thực tế, trong mắt cô Kê Thanh có chút cô độc, mà Tử Thấm lúc ấy rất tự ti, ở nơi này cô không phải là trạng nguyên được thôn khua chiêng gõ trống vui vẻ tiễn đi thi tốt nghiệp trung học, cô chỉ là người ngoài nhảy ra từ trong hốc núi.
Tử Thấm hậu tri hậu giác phát hiện, mình từ trong sách vở ngẩng đầu lên, đến thành phố lớn mới biết, tất cả mọi người không phải ai cũng thiện lương chất phác, có vài người ác ý thậm chí khinh bỉ, giễu cợt, lòng người ấm lạnh, không tới một năm ngắn ngủn, cô đều nếm được, có lúc cô có chút chán nản thất vọng, thậm chí lúc bắt đầu tuyệt vọng, thì gặp được Kê Thanh.
Mặc dù Kê Thanh chưa bao giờ thừa nhận, nhưng đối với mình mà nói, cô ấy là đại ân nhân, cho cô thấy được hi vọng trong lúc tuyệt vọng, nhìn qua cô gái nhỏ cô độc, không có gì đặc biệt ấy, lại có một trái tim nóng rực, hơn nữa rất ngốc, ngốc nghếch thầm mến một người đàn ông hơn mười năm, còn chưa từng thổ lộ qua lần nào, chỉ giấu ở trong lòng, cứ như vậy yên lặng trải qua cuộc sống của mình.
Có lúc Tử Thấm cảm thấy, Kê Thanh tựa như một đóa hoa trong góc, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng cũng sẽ mang lại cho người ta kinh hỉ khác biệt, nếu thời điểm nở rộ hướng về phía mặt trời, cũng sẽ có một loại xinh đẹp lóa mắt, chỉ là loại xinh đẹp này cần người yêu hoa từ từ chậm rãi lĩnh hội.
Tuy nhiên Tử Thấm cũng phải nói đúng trọng tâm, người chồng trước kia của Kê Thanh, chân chính là yêu nghiệt chuyển thế, một người đàn ông lớn lên như vậy, chẳng có gì lạ khi Kê Thanh tự ti, phụ nữ các cô không có cách nào chịu được.
Tử Thấm còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Phong Cẩm Thành, là tại hôn lễ của Kê Thanh, người đàn ông đó vừa đi ra, Tử Thấm đã cảm thấy cả lễ đường sáng lên, nếu không phải có cô dâu là Kê Thanh, cô cảm giác có phải mình đến nhầm nơi hay không, chỗ này đang chụp phim thần tượng sao?
Phong Cẩm Thành một thân trang phục chú rể màu trắng, thật sự có thể làm những mỹ nam thần tượng minh tinh khác không có đất dung thân, bề ngoài rực rỡ đẹp mắt, cũng không phải quá hiếm lạ, quan trọng là người đàn ông này có loại khí thế, cái loại giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã, mặc dù Tử Thấm biết rõ, anh đối với hôn lễ này rất không có kiên nhẫn, nhưng nụ cười nhạt luôn treo trên khóe môi kia, vẫn như cũ thỏa đáng như vậy.
Mà cô gái ngốc Kê Thanh kia, Tử Thấm phỏng đoán, hôn lễ mà cô ấy mơ ước đã trở thành sự thật, đoán chừng cũng đang mơ mơ màng màng, từ đầu đến cuối, nụ cười mơ mộng kia, chưa lúc nào biến mất qua trên mặt cô.
Ngẫm lại cũng đúng, có mấy ai có thể được gả cho người đàn ông mình thầm mến suốt mười năm, trên phương diện khác mà nói, Kê Thanh coi như tương đối may mắn, chỉ tiếc cô không hiểu, yêu đơn phương một người rất mệt mỏi, theo thời gian, thứ tình yêu đập lay động trong ngực kia, nếu như không được đáp lại, sẽ dần dần phai màu, hao mòn, giống như nắm cát trong tay, dù bạn có nắm chặt dùng sức thế nào đi chăng nữa, cát cũng sẽ từ kẽ ngón tay chảy ra.
Tình yêu vốn tương hỗ, mà tình yêu của Kê Thanh, quá uất ức, ủy khuất gần như là hèn mọn, nếu hèn mọn có thể đạt tới thì không sao, chỉ sợ cuối cùng vẫn là công dã tràng.
Thời điểm Kê Thanh tới thành phố T tìm cô, Tử Thấm gần như không nhận ra được cô ấy, sau khi Kê Thanh kết hôn, Tử Thấm đã tới thành phố T làm việc, hai người ước chừng hơn nửa năm không gặp mặt, chỉ liên lạc qua điện thoại, vì vậy lúc ở trạm xe lửa nhìn thấy cô xách theo cái bọc lớn, cùng cái hình người như tờ giấy, Tử Thấm sợ hết hồn.
Cô ấy vốn không mập, hai má cũng gầy, càng làm nổi bật đôi mắt to, chỉ cần gió thổi một cái là dường như có thể ngã nhào, đến nhà, Tử Thấm mới biết cô ly hôn, còn dẫn theo cả vật kỉ niệm trong bụng, lúc đó Tử Thấm sợ cô đau khổ, thủy chung không hỏi rõ nguyên nhân, sau Tiểu Tuyết ra đời, hai cô gái không có kinh nghiệm nuôi con, tay chân luống cuống một hồi, cuối cùng tìm được dì Quách cũng coi như thuận lợi, cũng liền quên đi chuyện này.
Vào lúc này, nghe Kê Thanh nhắc tới, Tử Thấm mới biết, ồn ào nửa ngày, ban đầu là Kê Thanh tự mình chạy đến, mà Phong Cẩm Thành, mặc dù cô chỉ là tổng quản nghiệp vụ chạy bảo hiểm, đối với công ty Phong Cẩm Thành cũng như sấm bên tai, một nhân vật thương giới có mặt mũi, nhân sĩ tiếng thành công tiếng tăm lừng lẫy, nếu anh ta rắp tâm muốn làm khó Kê Thanh, thì một chút biện pháp Kê Thanh cũng sẽ không có, cô cũng muốn thay Kê Thanh lo lắng.
Bên kia chợt có tiếng vang, Kê Thanh cùng Tử Thấm vội vàng nghiêng đầu qua, không khỏi bật cười, Tiểu Tuyết đã đem xe tập đi, trượt đến bên cạnh bàn ăn, bám vào cái ghế bên ngoài, chân đạp đạp vài cái, trong miệng gấp gáp kêu Me. . . . .