
hải cậu ta, cho dù là cậu ta, hai người
các cậu có thể như thế nào, hơn nữa, cậu cảm thấy được nhà bọn họ sẽ
nhìn đến món lợi nhỏ từ thuốc phiện này sao? Hôm nay cũng là Nặc đại
thiếu gia nhân từ nương tay, để cho chúng tôi bắt cậu, nếu cả hai cậu bị Nặc bắt được, chết cũng chỉ là xử phạt nhẹ nhất, đừng nghĩ cha các cậu
có thể cứu các cậu ra ngoài, chuyện của các cậu không liên lụy đến cha
các cậu thì phải thắp hương bái phật rồi. Cậu nhóc, tốt nhất cậu nên cầu nguyện toàn án phán các cậu ở tù cả đời, nếu không đi ra ngoài, có khi
là bị bang phái muốn vuốt đuôi ngựa của Nặc sẽ vội vã giúp bọ họ giải
quyết các cậu, người đã đắc tội với Nặc đại thiếu gia."
"Này, anh nói nhiều với hai kẻ ngu ngốc đó làm gì!" Một cảnh sát khác không kiên nhẫn nói.
Cửa sắt lại bị đóng lại, cơ thể Tư Tái Thuần và Kỳ Lại như rớt vào hầm băng, tim và mạch máu nhanh chóng đóng băng.
----
Dưới ánh trăng, một nam một nữ đi dưới hàng cây ngô đồng, những ngôi sao lấp lánh sẽ làm sáng tỏ toàn bộ bầu trời đen tối, màu đen kia giống như có chút thay đổi, ánh trăng xuyên qua khe hở của lá cây chiếu xuống mặt đất, lá cỏ gấu lay động, màu bạc lấm tấm hiện ra trên mặt đất.
(Lạy hồn, mình thề là mình ghét nhất mấy cái đoạn tả tả này nhá.)
"Này."
Trình Vũ quay đầu lại, bất ngờ bị một nụ hôn mềm mại ấm áp lưu lại trên
mặt, một giây kia anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô bé dưới ánh trăng,
cô rất đẹp, gió đêm thổi mái tóc dài của cô, có một sợi chạm vào mặt
anh, trên mặt tỏa ra mùi hương thoang thoảng, dịu dàng, dường như khẽ
lướt qua tim anh. Cô thản nhiên đứng trước mặt anh như vậy, nở nụ cười
ngọt ngào. "Đây là nụ hôn may mắn nha..."
Cô nghịch ngợm, trong nháy mắt Trình Vũ nhớ tới trong trí nhớ của anh
hình như cũng có một bé gái như thế, đã từng hôn lên mặt anh, nói cho
anh nụ hôn khi đó cũng là nụ hôn may mắn, Trình Vũ thản nhiên cười, gió
thổi qua áo đầm của cô bé đó cùng với tóc mái của cậu bé đó, trêu chọc
trái tim của hai đứa trẻ.
Trình Vũ xoay người từ từ bước đi, Lucy vẫn theo sau anh. "Cậu sẽ gia nhập hội học sinh đúng không?"
"Chúng ta đã nói rồi, không cho phép nuốt lời."
"Này! Nuốt lời là con chó nhỏ."
"Này! Cậu cười cái gì." Lam Tĩnh bước từ trên xe Lý Tư xuống, lúc đi vào cửa, bất ngờ phát hiện
cha mình đang ngồi ở phòng khách, bình thường thì lúc này sẽ không thấy
được cha cô ta ở nhà. "Ba."
Lam Hoằng thấy con gái bước vào, gương mặt vốn cương nghị bởi vì chứng
kiến một màn kia nên lập tức không vui. "Người vừa đưa con về là ai?"
Lam Tĩnh cho rằng cha mình muốn hỏi chuyện gì nên ngồi xuống đối diện
ông ta, cử chỉ động tác đều vô cùng đoan trang, đối mặt với người cha mà cô ta vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ."Cậu ta là bạn học của con, Tổng giám
đốc của công ty xây dựng Tử Kim là anh trai của cậu ta."
"Con kết giao với cậu ta sao?" Lam Hoằng nhăn mày lại, xây dựng Tử Kim
ông ta biết, mặc dù xí nghiệp kia không nhỏ, chỉ là không có một chút
giúp đỡ nào đối với con đường chính trị của ông ta, cho nên ông ta không đưa ra đề xuất muốn con gái mình qua lại với cậu ta.
"Không có." Lam Tĩnh lắc đầu, hôm nay là Lý Tư khăng khăng muốn đưa mình về, cô ta đã từ chối rất nhiều lần, Lý Tư vô cùng tốt với cô ta cho nên cô ta không tiện từ chối nữa.
Nghe được lời phủ nhận của con gái, sắc mặt của Lam Hoằng mới tốt hơn
một chút."Nghe nói trường học của con có một người tên là Trình Vũ."
Lam Tĩnh nhíu mày."Vâng ạ."
"Tin tức thằng bé kia là Tổng giám đốc Nguyệt thị không lâu sau sẽ được
công bố, cha cậu ta là Thiếu chủ tiền nhiệm của Nặc, mặt khác lại là bộ
trưởng bộ phận an toàn tiền nhiệm, bây giờ đã về hưu, vị trí đó tự nhiên sẽ rơi vào tay cậu ta, có cơ hội thì tiếp xúc với cậu ta nhiều một
chút."
Mặc dù cha nói cực kỳ bình thường, nhưng Lam Tĩnh đương nhiên biết cái
mà cha gọi là tiếp xúc nhiều một chút là có ý gì, nhưng tại sao đột
nhiên Trình Vũ lại có thân thế hiển hách như thế, không phải nói cậu ta
là con riêng sao."Cha, có gì sai sót ở đây không?"
"Con cảm thấy cha sẽ nói lung tung những chuyện như thế này sao?" Lam
Hoằng đọc báo, đôi mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Lam Tĩnh khiến Lam Tĩnh
phải cúi đầu xuống.
Lam Hoằng đặt tờ báo xuống, nói những lời sâu xa. "Tiểu Lam, con cũng
biết lão Tướng quân muốn về hưu, vị trí này ta và Phạm Chấn đều muốn từ
rất lâu rồi, có lẽ do con còn đang đi học nên chỉ biết thế lực của Nặc
rất lớn, lại không biết nó có bao nhiêu lợi hại, vì sao Nguyệt Độc Nhất
lại chiếm vị trí Bộ trưởng Bộ phận An toàn nhiều năm như vậy, bây giờ
ông ta về hưu lại muốn lưu lại vị trí đó cho con ông ta, muốn người khác kiêng kị thế lực nhà bọn họ, ngẫm lại nhà bọn họ chiếm sáu mươi phần
trăm thị trường súng ống đạn dược trên toàn thế giới, trước kia còn có
Tàn Lang cạnh tranh với ông ta, hai năm nay Liên Tàn Lang đã dần dần
thay đổi trọng tâm, tuyên bố để một mình Nặc độc quyền, mọi người hai
phe Hắc Bạch đạo đã coi bọn họ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, còn phong
cách bao che khuyết điểm của Nặc cũng không phải là một hai năm, con xem thế lực bây giờ của nhà họ Tạ xem, còn