XtGem Forum catalog
Bà Xã Theo Anh Về Nhà Đi

Bà Xã Theo Anh Về Nhà Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324551

Bình chọn: 10.00/10/455 lượt.

iền cực kỳ tiếc nuối mà buông tha anh ấy, Giang ca thật là thông minh, khi đó đã biết giả bộ đồng tính luyến ái để cự tuyệt người khác.”

Tôi cười to nói: “Anh ấy giả bộ cái gì chứ, anh ấy rõ ràng…”

“Quan Tiểu Yến.” Giang Ly đột nhiên kêu tôi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn lúc này nặng nề, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nhìn chằm chằm tôi, lạnh lùng hỏi: “Cười đã chưa?”

Tôi rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu: “Đâu có, đâu có, một chút cũng không buồn cười, ha ha ha ha ha ha…”

Giang Ly, tha thứ cho tôi, tôi thực sự nhịn không nổi. Cứ nghĩ tới dáng vẻ anh bị nữ lưu manh đùa giỡn, tôi liền… huyết mạch sôi trào…

Hàn Kiêu về rồi, tôi đột nhiên tiến đến trước mặt Giang Ly, dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, háo sắc nháy mắt vài cái nói: “Tiểu soái ca, đi theo chị đi, thế nào?”

Giang Ly chớp chớp mắt, không nói câu nào.

Tôi lại ngả ngớn nói tiếp: “Ngoan, đi theo chị đi, bảo đảm cưng sẽ được ăn uống no say, vui vẻ giống như thần tiên, a….”

Giang Ly đột nhiên đẩy tôi nằm trên mặt thảm, tôi kêu thảm một tiếng, thất kinh nhìn hắn. Chỉ thấy hắn ấn hai bờ vai của tôi, chậm rãi cúi người xuống, mặt của hắn, càng ngày càng gần…

Đôi mắt Giang Ly đen nhánh sâu thẳm, phảng phất sáng lên như một viên trân châu đen, trên mặt cất chứa vô số những cảm xúc tôi không sao hiểu được. Hắn cứ từng chút từng chút tới gần, từ trong mắt hắn, tôi có thể thấy hình bóng của chính mình, có chút kinh ngạc cùng với hoảng hốt, nhưng mà lại âm ỉ có một tia… chờ mong.

Chóp mũi của Giang Ly gần như như sắp đụng phải chóp mũi của tôi, hắn nhìn sâu vào trong mắt tôi, thấp giọng nói: “Quan Tiểu Yến.”

“Sao.” Tôi không tự chủ được đáp lại.

Giang Ly: “Tốt nhất đừng có tìm tôi mà đùa với lửa.”

Tôi chớp rồi chớp mắt xem như gật đầu. Nhưng mà, Giang Ly hắn nói vậy là có ý gì? Là một loại cảnh cáo sao?

Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, giáo viên ngữ văn cùng với giáo viên số học cười nói bước vào. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy chúng tôi đang ngã trên mặt đất tư thế hết sức mập mờ dây dưa cùng một chỗ. Bọn họ sửng sốt, tôi với Giang Ly nhìn bọn họ, cũng sửng sốt.

Không khí xấu hổ mà kỳ dị.

Sau đó giáo viên ngữ văn phá vỡ sự trầm mặc trước, bà cười cười mà nói: “Cái kia, cái kia… sớm sinh quý tử… ha ha...”

Tôi: “…”

Giang Ly: “…”



Tôi không thể hiểu nổi trên thế giới này sao lại có người thích pháo, lại có người thích đốt pháo. Trong mắt tôi, những thứ có thể đột nhiên nổ mạnh, ngoại trừ có chút tác dụng đe dọa ra, thực sự chẳng có ưu điểm gì.

Hơn nữa, tôi rất sợ những thứ đột nhiên nổ mạnh làm cho tôi kinh hãi kia, ví dụ như pháo, bỗng chốc “Đoàng” một cái nổ tung, hại cho ruột gan người khác run rẩy hết cả, thật sự là làm cho người ta luống cuống đến cực điểm.

Mà thị trấn K, là nơi pháo hoa và pháo không bị quản chế, nói cách khác, ở đây bạn thích đốt pháo ở chỗ nào cũng được… Thật là một chuyện kinh khủng!

Chính là bởi vì như thế, mỗi lần ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy mấy đứa trẻ con chuẩn bị đốt pháo là bịt tai lẩn thật xa, vẻ mặt muốn bao nhiêu rối rắm có bấy nhiêu rối rắm. Giang Ly luôn cười nhạo tôi nhát như chuột, trên cơ bản tôi đối với chuyện này chẳng thèm cãi lại làm gì, dù sao hắn là một tên biến thái, suy nghĩ của biến thái đều rất quái dị, tôi hiểu được.

Mồng Năm hôm nay lại có hội chùa, nghe nói mời một đội múa sư tử rất chuyên nghiệp đến, vậy nên tôi và Giang Ly cũng bị kích động chạy tới xem.

Chúng tôi vừa bước ra khỏi sân của khu nhà, đã thấy cách đó không xa có một đám trẻ con đang nhìn quanh về phía bên này. Mấy đứa thấy chúng tôi bước qua, liền la toáng lên.

Lúc này, tôi mới nhìn thấy ven đường có một chùm pháo cực lớn, đang bốc lên khói xanh.

Đầu óc tôi trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng lại. Ngay lúc đó, Giang Ly đột nhiên vươn tay kéo tôi ra, sau đó bước đến chắn trước thân thể tôi, hắn ôm tôi vào trong ngực, dùng thân thể chặn đống pháo đó.

Đoàng!!!

Tôi càng thêm hoảng sợ, núp trong lòng Giang Ly, không tự chủ được mà run rẩy, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Giang Ly vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên Giang Ly, nét mặt hắn rất dịu dàng, giống như đang an ủi một con vật nhỏ bị kinh hãi. Vành mắt tôi chợt đỏ lên, nước mắt không hiểu sao lại tuôn ra.

Giang Ly thấy tôi khóc, dường như không biết làm sao cho phải, hắn ôm tôi thật chặt, lại nhắc lại lần nữa: “Đừng sợ, không sao đâu” “Cái này không đả thương người.”…

Tôi lại càng ngày càng khó vượt qua, ghé vào trong ngực Giang Ly nức nở liên hồi. Giang Ly, sao anh lại phải đối xử với tôi tốt như vậy, anh có biết anh như vậy rất dễ làm cho tôi yêu anh không?

Giang Ly vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Tôi nghe nói vậy, cũng không biết sức lực đến từ đâu, đột nhiên đẩy Giang Ly ra, dùng sức lau đi nước mắt, lớn tiếng nói: “Anh là gì của tôi chứ!” Nói xong không để ý tới Giang Ly, vội vàng chạy về nhà.

Anh là gì của tôi? Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi tốt như vậy!



Từ sau sự kiện pháo nổ kia xong, thái độ của tôi đối