
hôi."
Nắm tay Nhiễm Mạn run lên, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ, Tô Thiển đáng chết, còn biết chọc cô.
Lương Đình lười biếng lập tức tỉnh táo tinh thần, Nhiễm Mạn có bạn trai?
Không đúng, không đúng, Nhiễm Mạn muốn gả cho ai?
Cứ coi như là Đại Tân Văn, nhưng kể từ khi cái tên vô tình đó rời đi, cô liền tự giận mình, lấy việc đùa giỡn đàn ông làm thú vui, không bao giờ tin tưởng vào tình yêu.
Hôm nay, cô cô này lại yêu?
Lương Đình mấp máy miệng một chút, đem tầm mắt nhìn Nhiễm Mạn từ đầu đến chân một lần, rốt cuộc nhìn về phía Tô Thiển lên tiếng: "Mình tình
nguyện tin tưởng cậu yêu An Thần rồi."
Tô Thiển tức cười, Nhiễm Mạn cười mờ ám.
Nói đến An Thần, lòng của Tô Thiển hung hăng nhảy lên một cái, một loại
cảm xúc không hiểu đánh úp tới, có ấm áp, có chút ngọt, không khỏi nhếch miệng lên.
"Cậu, cậu không phải sẽ yêu An Thần rồi đi?". Nhìn mặt Tô Thiển rạng
ngời, Nhiễm Mạn cùng Lương Đình liếc mắt nhìn nhau, xấu bụng lại gần cô.
Tô Thiển tức giận nhìn hai người họ lại gần mình, duỗi ngón tay điểm
trên trán hai người, đem đẩy ra xa, lúc này mới bình tĩnh hét ra một
chữ: "Cút!" .
Trong lòng sao lại vì cái vấn đề này mà rối rắm chứ. Yêu An Thần? Tư vị như thế nào? Là tìm đến tai vạ sao?
Sờ cằm suy ngẫm, chân mày nhíu chặt lại, tưởng tượng cuộc sống yêu An Thần về sau.
"Ghê tởm, mình còn chưa chơi tới hai ngày, đã thúc giục mình trở về." .
Nhiễm Mạn quệt môi bất mãn hướng về phía điện thoại di động nói thầm.
Cái tên bại hoại kia, mới hai ngày mà thôi, liền thúc giục cô không dưới trăm lần rồi.
Nhiễm Mạn buồn bực, An Thần cũng có thể bình thản, anh làm sao lại kêu la không ngừng.
Tô Thiển nhướng mày cười mờ ám, bắt đầu cùng Lương Đình trêu ghẹo Nhiễm
Mạn: "Nếu không cậu trở về đi, tránh cho vị kia nhà cậu không kịp đợi
liền muốn giết người." .
"Tôi mới muốn giết người đấy." .
Đột nhiên xuất hiện một người mang theo giọng nam tính trầm thấp, cắt đứt tiếng cười của các cô.
Cùng nhau nhìn về cửa, trong lòng Tô Thiển dự cảm không tốt, thật vất vả mới có được cuộc sống tự do, sợ rằng đã phải chấm dứt.
An Thần đến chỗ Tô Thiển, ngồi bên cạnh cô. Không để ý có người khác mà ôm eo của cô, bất ngờ hôn.
Tô Thiển giương mắt mà nhìn nhìn chằm chằm người đàn ông đang gặm loạn
trên bờ môi cô. Mặt thẹn thùng, vùi thật sâu vào trong ngực của anh. Cô
phẫn hận, mất mặt mà, anh thật là tự nhiên, trước mặt hai người bạn tốt
chiếm tiện nghi của cô.
Nhiễm Mạn sững sờ, sau đó liền kéo Lương Đình qua một bên cũng đang đứng hình mà chạy ra ngoài.
Tô Thiển càng thêm phẫn hận, hai người này thật không có nghĩa khí phụ nữ, đây là muốn sắc lang phạm tội mà.
Chợt, cánh môi truyền tới một cảm giác đau, đem Tô Thiển mất hồn kéo trở lại.
"Thời điểm cùng anh thân thiết phải chú tâm một chút, như vậy, anh mới
có thể dịu dàng." . Đưa tay luồn vào tóc của cô, ôm cô, tiếp tục vận
dụng răng môi cắn xé, hương vị ngọt ngào, mùi vị thấm vào ruột gan.
Tô Thiển bắt lấy cánh tay anh, một bàn tay lục lọi lên khối thịt mềm bên hông, hung hăng cào. Cô nhớ không lầm, khối này thịt mềm là nhược điểm
trí mạng của anh, cô tìm thật lâu mới tìm được.
Quả nhiên, bên hông truyền tới cảm giác đau đớn khiến cho An Thần hít
sâu một hơi, khuôn mặt tuấn mĩ của anh nhăn nhó lại, vội tách ngón tay
của cô ra.
"Em mưu sát chồng à?" .
Tô Thiển mím môi, dương dương đắc ý hướng về phía anh cười nịnh nọt, anh cũng sợ đau a.
"Tô Thiển, chúng ta về nhà thôi.". Anh nhíu mày, bàn tay không ngừng vuốt ve khối thịt bị cô cào.
Chỉ là, nhìn cô rất thuận mắt, càng nhìn càng đáng yêu, một bụng khí tức giận vì Doãn Phỉ Phỉ cũng tan thành mây khói.
"Không trở về, em ở đây rất vui, có trai đẹp, mỹ nữ để nhìn." . Nói xong, khóe miệng nở nụ cười.
Khóe miệng An Thần bắt đầu rút gân, trai đẹp? Anh chẳng lẽ còn không đủ đẹp trai?
Kéo kéo cánh tay của cô, sau đó một tay ôm cô vào trong ngực, ôm kiểu ôm công chúa, bế cô đi ra ngoài.
"Này, em có tay có chân, thả em xuống." .
Người đàn ông này, sao lại tuỳ tiện như vậy chứ.
Cô liếc mắt nhìn khắp nơi, xung quanh rất nhiều người giúp việc cùng bảo vệ, thật là xấu hổ chết mất.
An Thần không kịp chờ đợi liền đem Tô Thiển nhét vào xe, một đường hướng về nhà.
A hứ —–
Mũi Tô Thiển hết sức khó chịu, lần lượt hách xì liên tiếp.
"Bị bệnh?". An Thần vội vàng tìm chỗ dừng xe, bàn tay đặt lên cái trán của cô, mắt nguy hiểm híp lại.
Lại sốt! Mới rời anh hai ngày liền bị bệnh , lúc nào thì cô mới có thể không để cho anh hết lo lắng?
Tô Thiển gỡ tay anh ra, rút khăn giấy vuốt vuốt cái mũi, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt bắt đầu tràn ra. Edit : Song Ngư
Beta:yunafr
Mỗi khi có loại tình huống này xảy ra, đó chính là cô bị cảm quá nặng.
Đặc biệt sao, loại cảm giác này thật không dễ chịu, nước mắt nước mũi
một khắc không ngừng chảy xuống, chỉ là một lát mắt cùng lỗ mũi đều là
vừa đỏ vừa sưng, cô chán muốn chết.
An Thần trầm mặt trách mắng cô hai tiếng, nhìn bộ dạng cô khó chịu trong lòng liền rối rắm đau lòng.Tăng nhanh tốc độ xe chạy về nhà.
Tô Thiển buồn buồn, liếc xéo An Thần, từ mặt bên hướng qua, nhìn nghiên