Old school Swatch Watches
Bà Xã Ngoan Nào

Bà Xã Ngoan Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326120

Bình chọn: 8.00/10/612 lượt.

đến phát hỏa, cũng chỉ có thể đè nén ở

trong lòng, không dám phát ra.

Mọi người mặt đều biến sắc, không dám nhìn anh.

An Thần dừng lại, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng, không, nên nói là âm trầm.

Doãn Phỉ Phỉ đứng ở phía sau anh, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của anh

nhưng cũng có thể biết, bây giờ anh có bao nhiều tức giận, thân thể liền run sợ.

Cô hối hận, đều là lỗi của cô, không nên giận dỗi An Thần bỏ rơi mình mà chạy đến quầy rượu uống say, bị người ta làm nhục, để lại một nghiệt

chủng.

Còn ghê tởm hơn khi bị đối phương quay video, nhiều lần dùng cái này uy hiếp cô lấy tiền cho hắn.

Nhược điểm ở trong tay người khác, cô không thể không tuân theo.

Dù gì hiện tại cô cũng là nhân vật có mặt mũi, nếu video bị phơi bày ra, cô thật sự không còn mặt mũi sống nữa.

"Hiện tại, một lần nữa tôi tiếp nhận lại tập đoàn An thị. Mọi người có

hai lựa chọn, một là rời khỏi công ty, từ nay về sau cùng tập đoàn An

thị không còn bất kỳ qua hệ, nhưng nể tình trước đây mọi người có công

với An thị, tôi cho mọi người lựa chọn cách thứ hai, tiếp tục ở lại,

cùng tôi mở rộng, phát triển An thị." .

Ánh mắt bình thản quét nhìn mọi người một cái, sau đó đứng dậy: "Thời

gian một phút suy nghĩ, phải đi, hay là ở lại là do các người quyết định tôi không ép ai!" .

Thanh âm của anh cứng nhắc lại trống rỗng, lại rõ ràng mang theo sự uy

hiếp, trong lòng, anh hi vọng những lão già này có thể chủ động từ chức, những người này, trước đây đi theo gia gia cùng nhau lập nghiệp, vì

tình cảm và thể diện, anh không thể nào đuổi họ.

Nhất thời nhìn nhau, thật ra thì bọn họ không cần phải suy nghĩ, đi theo An Thần - một Đại Cổ Đông, thì tuyệt đối an toàn. Chuyện tốt như vậy,

muốn cầu xin cũng không được.

Lập tức rối rít bày tỏ quan điểm tiếp tục ở lại, đi theo An thiếu gia vĩnh viễn đều có thịt ăn.

An Thần gật đầu để cho bọn họ đi ra ngoài, lúc này mới nhức đầu che cái trán.

"An. . . An Thần. . ." .

Doãn Phỉ Phỉ run run rẩy từ phía sau đi ra, thấp thỏm lo âu. Tay chân

cũng không biết nên để nơi nào, lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

An Thần nhìn thấy cô ta liền chán ghét, nhăn đầu lông mày thật sâu, lạnh giọng: "Giờ phút này, tôi, An Thần tôi sẽ không cho cô một phần tình

cảm và thể diện. Tất cả đã kết thúc, cút ra khỏi An thị, cút ra khỏi căn biệt thự kia. Nếu cô dám can đảm xuất hiện trước mặt tôi, có tin tôi

hay không sẽ bóp chết cô?" .

"Không, An Thần, anh không thể đối với em như vậy, em cũng không muốn

như vậy đâu, đều do tên lưu manh kia, anh phải giúp em nếu không hắn ta

sẽ không bỏ qua cho em." .

Doãn Phỉ Phỉ hoảng sợ nắm tay áo của anh van xin, người đàn ông kia tựa

như một ác ma, thỉnh thoảng sẽ tìm cô lấy tiền cùng thú vui, một khi làm cho hắn không hài lòng thì video sẽ bị công khai, cô không cho phép

chuyện như vậy xảy ra, An Thần không giúp cô, cô sống thế nào đây?

An Thần chán ghét hất cô ta ra. Người phụ nữ này tới giờ còn không biết

sai, không biết tự kiểm điểm bản thân, mà còn vọng tưởng anh sẽ giúp đỡ!

"Ba mươi giây, cút!" .

Anh thật sự nổi giận, khóe miệng lạnh lùng nâng lên, nhìn cô một giây, cũng cảm thấy thật vũ nhục ánh mắt.

Nước mắt rơi xuống, Doãn Phỉ Phỉ khóc rất nhiều, đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã đi ra ngoài, đáy mắt là sự tuyệt vọng.

Một khi An Thần đã nói, như là tuyệt đối ra lệnh, không ai có thể chống

cự. Giống như hiện tại, anh muốn cô biến, cô cũng chỉ có thể nén nước

mắt cút ra khỏi tầm mắt của anh, một khi anh đã quyết định chuyện gì thì dù trời có sập cũng không thể thai đổi.

An Thần đứng dậy, lẳng lặng đi tới cửa sổ sát đất, nhìn phía trước người người tấp nập qua lai. Đã bao lâu anh chưa trở lại nơi này rồi!

Trình Thành bưng một bình trà Long Tĩnh thượng hạng đi vào,thế nào cũng

che giấu không hết nụ cười ở khoé miệng. BOSS trở lại, công ty sẽ trở về như cũ.

"BOSS, uống trà." .

An Thần xoay người, hướng về phía Trình Thành gật đầu một cái, đến gần,

mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của anh. Đối với người phụ tá này, anh rất hài

lòng .

. . . . . . . .

"A hứ —" .

Tô Thiển tựa vào ghế sa lon, khoa trương che cái mũi của mình, mắt cũng

hồng hồng, nước mắt ròng ròng, đây là triệu chứng bị cảm.

Nhiễm Mạn đem quả táo hạch trong tay ném vào thùng rác, vội vàng chạy

đến chỗ Tô Thiển, nhìn trái phải một chút, quan tâm hỏi: "Cậu không phải là bị cảm chứ?" .

Tô Thiển rất đặc biệt, hoặc là không sinh bệnh, hoặc là một khi đã bệnh

liền hù chết người ta. Ngay cả cảm cũng g vậy, lần trước bị, liền hôn

mê.

Tô Thiển không ngừng rút khăn giấy.

"Có gì lạ đâu, không biết mình một năm mười hai lần luôn luôn bị cảm như vậy sao?" .

Cô sống hai mươi năm, không bị bệnh gì nặng, nhưng luôn luôn bị cảm. Cô

không khỏi cảm thán, đều là bình thường ít vận động, thân thể liền không tốt.

"Mình cho cậu uống chén nước đường đỏ trước..., sau đó sẽ gọi tiểu Kiệt

đẹp trai lấy cho cậu thuốc uống." Nhiễm Mạn cầm ly lên, cùng người giúp

việc đưa nước đường đỏ cho cô.

Tô Thiển cười yếu ớt nhận lấy, than thở: "Cuối cùng thì con gái lớn

không dùng được a, Mimi chúng ta cũng mau lập gia đình t