
t, rơi lệ. Ông lão bướng bỉnh này có
đánh chết cũng sẽ không làm loại chuyện mà ông ấy cho là mất thể diện
này.
Vô kế khả thi. Chiêu Đệ và Tiểu Trí chỉ có thể lớn tiếng nói vọng vào bên trong nhà. Chiêu Đệ còn viết địa chỉ và số điện thoại của
nhà vào trong một tờ giấy rồi nhét qua khe cửa, bảo ông lão khi nào rảnh rỗi hay tới thành phố W tìm bọn họ, nhất định bọn họ sẽ chiêu đãi ông
ấy thật tốt.
Tiểu Trí liếc mắt nhìn cánh cổng
đang đóng kín, nhẹ nhàng nói với Chiêu Đệ một câu: “Ông Phan sẽ không đi khỏi chỗ này. Ông ấy muốn ở cùng một chỗ với bà Phan. Ông ấy sẽ không
tìm đến chúng ta đâu.”
Chiêu Đệ nhìn cái nhà này, còn có cánh
cổng đóng chặt này, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói thêm gì
với Tiểu Trí nữa. Cô còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ nói, đây là sự lựa
chọn của ông Phan, nếu như đã là sự lựa chọn của ông ấy thì chúng ta
phải tôn trọng. Lời như vậy nói ra quá mức thoải mái, thà không nói còn
hơn.
Mang theo sự lưu luyến không rời cùng với những hy vọng tràn trề, Chiêu Đệ và Tiểu Trí theo sự hướng dẫn của ông Trương cuối cùng
cũng ra đi. Bọn họ nào có biết rằng, bọn họ cứ cho rằng “không lâu nữa
sẽ còn gặp lại” lại trở thành “sẽ không bao giờ gặp lại nữa”.
Bởi vì một trận tuyết lớn, Phan Dung muốn tạo một không gian ấm áp để bảo
vệ cho những cây hành tây nên đã bận rộn cả một buổi tối trong trời
tuyết. Đến ngày thứ hai thì ông ấy sốt cao, muốn rời giường cũng khó
khăn nhưng lại cương quyết không tìm người đến giúp một tay mà chỉ tùy
tiện tự mình uống một chút thuốc bắc cho xong chuyện. Nhưng dù sao cũng
đã lớn tuổi nên cơ thể làm sao có thể chịu đựng được sơ ý như vậy
được. Không đến mấy ngày sau, ý thức của ông ấy liền trở nên mơ hồ. Chờ đến khi người dân thôn phát hiện ra cổng nhà ông ấy đã mấy ngày rồi
không mở ra lại đứng ở ngoài bờ tường nhìn vào thì mới phát hiện Phan
Dung bọc chăn ngồi bên cạnh cây hành tây, đã sớm không còn hô hấp.
Thời điểm Tiểu Trí nghe được tin tức này đã nhốt mình trong phòng đánh đán
ba ngày liền. Chiêu Đệ biết anh đang khó chịu nhưng lại không biết phải
an ủi anh như thế nào. Ông Phan có lẽ là người bạn duy nhất của Tiểu Trí vậy mà người bạn ấy lại ra đi như vậy, Tiểu Trí cần phải có thời gian
để có thể từ từ nguôi ngoai, tiễn đưa phần tình cảm này.
Thời
điểm Tiểu Trí lại có thể nở nụ cười, anh đã nói với Chiêu Đệ một câu:
“Ông Phan rốt cuộc có thể nhìn thấy bà Phan rồi. Ông ấy rốt cuộc không
cần buồn bã nữa. Đây là chuyện tốt. Tiểu Trí nên mừng thay cho ông
Phan.”
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí như vậy thì trong
lòng vừa mừng vừa đau. Tiểu Trí so với rất nhiều người thật ra còn thành thục, rộng lượng hơn nhiều lắm. Đến sáng ngày thứ hai Từ Lan mới tỉnh dậy. Một giấc ngủ thật dài khiến cho
cô vừa mở mắt đã có cảm giác đầu váng mắt hoa. Đầu tiên, cô nằm trên
giường nhìn trần nhà mà sững sờ ngây ngẩn một lúc. Vừa nãy, trong khi
còn đang nửa tỉnh nửa mê, cô tự nhiên lại bật thốt nên gọi người đó. Cô
bảo: “Thằng nhóc cứng đầu, ta muốn đi vệ sinh.”
Chờ đến khi nói
xong những lời này, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nơi này làm gì có
thằng nhóc cứng đầu, làm gì còn có người đàn ông, vào buổi sáng khi cô
rời giường muốn đi vệ sinh, chỉ cần hô một tiếng thì sẽ ôm cô đi toilet, giúp cô cởi quần, thậm chí còn đứng ở phía trước mặt cô để cho cô dựa
vào mà vừa ngủ vừa đi vệ sinh chứ.
Cái người đàn ông đối với cô
muốn gì được đó, hận không được đặt cô trong lòng bàn tay để tùy thời
sàm sỡ lại nói với cô lời chia tay. Nói một cách quyết tuyệt như vậy,
đến một tia do dự cũng không có. Thậm chí ngay cả khi nhìn thấy mắt cô
nhòe lệ hỏi tại sao cũng không muốn cho cô một câu trả lời.
Vừa
nghĩ tới bóng lưng thằng nhóc cứng đầu của ngày hôm đó có bao nhiêu kiên quyết, bao nhiêu dứt khoát xoay người rời đi, nước mắt của Từ Lan lại
bắt đầu không kiềm chế nổi mà rơi xuống. Cô đưa tay, mạnh mẽ lau những
giọt lệ đang không ngừng rơi từ khóe mắt, lau đến khi cả hốc mắt đều đỏ
lên cũng không dừng lại. Chỉ cần những giọt nước mắt này biến mắt thì kể cả có lau đến rách da chảy máu cô cũng sẽ không hối hận.
Nhưng
tại sao cô đã đau đến muốn chết mà nước mắt vẫn không thể ngừng? Từ Lan
hung hăng vùi đầu vào trong chăn mà khóc lớn một trận.
Những đau
khổ, uất ức mà cô vẫn chịu đựng từ sau khi chia tay như thể đang theo
lần khóc lớn này mà tuôn ra ngoài. Một lúc lâu sau, Từ Lan mới ngẩng đầu lên một lần nữa, ngồi dậy, đi vào trong toilet rửa mặt.
Phải
dùng khăn lông lạnh chườm thật lâu thì ánh mắt sưng đỏ của cô mới dịu
xuống một chút. Sau khi nhìn qua không còn khác thường, cô mới xuống
dưới phòng ăn để ăn bữa sáng.
Lúc này trên bàn ăn đã có Chiêu Đệ, Tiểu Trí và Hạ Cầm đang ngồi chờ sẵn. Trần Chung vì đã có hẹn với một
người bạn cũ cùng đi khảo sát ở thành phố bên cạnh nên không ở nhà, bằng không cái người cậu già thương Từ Lan tận xương tủy này sao có thể bỏ
qua mà không hỏi dăm lần bảy lượt chuyện của Từ Lan từ ngày hôm qua chứ.
“Cô nàng lười, mau ăn cơm.” Tiểu Trí nhìn thấy Từ Lan ở xa xa, đang đi cầu
thang xuống thì liền thay