pacman, rainbows, and roller s
Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322962

Bình chọn: 8.5.00/10/296 lượt.

lại quán bar, lúc đi ngang qua Jason bị gã kéo tay lại, nhất thời không đề phòng nên ngã ngồi trên đùi gã.

“Đụng phải có đau không?”

Jason không để ý đến sự giãy giụa của

cô, ngón tay thon dài đẩy áo khoác của cô ra, mượn việc kiểm tra “vết

thương” che giấu ý định sờ mó bả vai trần trụi mượt mà của cô, một lát

sau càng không hề kiêng nể gì, ngậm cả vành tai của cô không coi ai ra

gì mà hôn lên.

Triển Du nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, trầm giọng nói: “Buông ra!”

Jason từ chối không nghe thấy, nụ hôn càng càn rỡ hơn.

Hai gò má Triển Du đỏ ửng, xấu hộ giận dữ gầm nhẹ lên: “Anh muốn tôi thải ra trên người anh à?! Buông ra!”

Lúc này người nào đó mới ngừng động tác, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Triển Du, trán đổ mồ hôi lạnh mới biết vừa

rồi sao cô lại vội vã như vậy, quan tâm hỏi: “Bụng không thoải mái hả?”

Triển Du không thèm nhìn gã một cái, đứng dậy đi thẳng vào toilet phía sau quán bar.

Jason cũng không tức giận, giương cằm lên, vệ sĩ tinh mắt lập tức yên lặng đi theo sau.

Triển Du biết vệ sĩ đang theo sau, cũng

không có ý quay đầu lại quát lớn, bước thật nhanh vào nhà vệ sinh nữ,

khóa cửa lại, lấy chiếc điện thoại vừa trộm được trong túi ra, gỡ pin

xuống, đợi năm giây rồi gắn pin lại, đồng thời đè phím “âm lượng +” cùng “khóa nguồn” để cho điện thoại đi vào trạng thái recovery. Sau đó lại

nhấn tổ hợp phím “âm lượng +” cùng “âm lượng –“, rất nhanh mà hữu hiệu

để loại trừ số liệu người sử dụng. (Recovery là phần khởi động đặc biệt của điện thoại, tra gg để biết rõ hơn nhá)

Khởi động điện thoại lần nữa thì điện thoại đã trực tiếp ở trạng thái ban đầu, không bị mật mã gì đó hạn chế.

Điện thoại này không có dịch vụ cuộc gọi quốc tế, Triển Du lên mạng down phần mềm Skype, sau khi cài xong thì

đăng nhập vào tài khoản của mình.

Những bước này trước kia cô đã thực hiện vô số lần, nhưng chưa lần này khẩn trương như vậy, lòng bàn tay đã đẫm

mồ hôi, trán cũng xuất hiện từng mảng mồ hôi lạnh. Đến khi nhấn số điện

thoại của Mục Hàn bởi vì quá căng thẳng mà nhấn sai hai lần.

Đợi đến khi điện thoại đã được kết nối,

trái tim của Triển Du cũng sắp nhảy ra khỏi yết hầu, chắn ngang khiến cô dường như không thể phát ra âm thanh. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói thanh nhuận của Mục Hàn: “Alo?”

Toilet này vốn nhỏ hẹp, không cách âm

tốt, giờ phút này lại chỉ có một mình Triển Du, vệ sĩ lại ở ngoài cửa,

dường như chỉ cách cô một bức tường, cô không dám lên tiếng nói, ho nhẹ

một tiếng nhưng chỉ một tiếng cũng đủ để cho người tinh tường như Mục

Hàn nhận ra cô là ai.

Chỉ nghe thấy giọng nói mừng rỡ của anh vang lên: “Du nhi?!”

Triển Du không ho lên tiếng nào, dùng sự yên lặng để trả lời anh.

Mục Hàn bảo Hình Thiên xác định vị trí của cô rồi nói với Triển Du: “Du nhi à bọn anh đang ở Cartagena(1), ở Cartagena Jason có một cứ điểm rất lớn, hơn nữa còn lui tới rất mật

thiết với vài thế lực mafia ở vài thành phố, hiện giờ nhân lực của chúng ta không đủ, lại ở nước ngoài cho nên vẫn không thể hành động nhanh

chóng, nhưng mà Nam Khôn đã dẫn theo tổ chức Hắc Hổ thâm nhập vào các tổ chức mafia lui tới mật thiết với Jason, bọn anh vẫn liên lạc với anh

ta, báo cho anh ta đến chỗ em, đến lúc đó chờ em gặp được Nam Khôn thì

quân tiếp viện của bọn anh ở bên này cũng tới, sau đó sẽ phối hợp với

cảnh sát địa phương tiến hành truy bắt. Trước tiên em hãy nghĩ cách ngăn chặn đừng để cho Jason tìm anh ta đối đầu trực tiếp, người còn sống thì cái gì cũng có thể làm lại, hiểu chưa?”

Tâm tư của Jason đối với Triển Du là tâm tư của Tư Mã Chiêu mà người qua đường nào cũng biết.

Mục Hàn không biết chuyện Triển Du mang

thai, tất nhiên cũng không biết Jason dùng thủ đoạn ác độc nào để trả

thù Nam Khôn. Ý tứ của câu nói cuối cùng đơn giản là vì sợ Triển Du

không chịu nổi sự lăng nhục của gã nào đó, kích động làm ra chuyện ngốc

nghếch cho nên khuyên cô, người thông minh, co được dãn được, người còn

sống thì thù nào cũng có thể báo, đừng nên nghĩ quẩn trong lòng.

Triển Du hiểu rõ ý của anh, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.

Cô vốn muốn dùng clockword trong skype

nhắn tin với Mục Hàn nói tình hình thay ca trên đảo của vệ sĩ nhưng ngẫm lại rồi lại thôi.

Dùng Skype nhắn tin quốc tế cũng không

có gì, chỉ là điều kiện hạn chế rất nhiều, hơn nữa cô không hay dùng

tiếng Tây Ban Nha, một từ đơn cũng phải mất nửa ngày, mà chuyển sang

tiếng Anh thì quá phiền toái lại lãng phí thời gian, cô đã vào đây được

gần 10 phút, nếu như không ra ngoài dù Jason không nghi ngờ thì chủ của

chiếc điện thoại này cũng sẽ tìm tới.

Sau khi cúp máy Triển Du nhấn nút xả nước, sau đó đập điện thoại thành mấy mảnh rồi ném vào trong nước chảy.

Lúc đi ra ngoài Jason thấy mặt cô tái nhợt, mắt hơi lờ đờ, ấm giọng hỏi: “Bụng không thoải mái sao?”

Triển Du lắc đầu, hiếm khi giọng điệu mềm nhũn: “Đau dạ dày, chúng ta về thôi, tôi không muốn đi dạo nữa.”

“Chắc là tối nay ăn cái gì bậy bạ rồi, để tôi gọi Oman nấu cháo hạt sen nóng cho em.” Jason nói xong liền lấy điện thoại ra gọi về cho bả