
thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, ân cần nói: “Cô có khỏe không?”
Ngồi cùng bàn với hai người còn có bốn
cô gái nữa, tuy không biết Nam Trân nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ta
đều tỏ ra quan tâm, hỏi cô ta có cần dìu vào phòng nghỉ ngơi không.
Nam Trân lắc đầu, nói với Triển Du: “Không sao đâu, tôi chờ cô ăn xong sau đó trở về cùng với tôi được không? Hôm
nay cô nhỏ với anh họ nhất định là sẽ bận đến khuya mới về, tôi không
muốn ở nhà một mình.”
Triển Du có hơi khó xử, cô còn phải đến thư phòng của Frankie thay camera nữa. Do dự một lát, cô nói: “Tôi còn có việc phải thương lượng với Run Miyamoto, bây giờ cô khó chịu như vậy, tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi trước, muộn một chút tôi sẽ lên với
cô.”
Nam Trân tỏ ra cảm kích: “Cảm ơn A Tuyết.”
Triển Du chỉ ăn lót dạ rồi đưa người lên phòng nghỉ ngơi, đang rót nước cho Nam Trân thì Mục Hàn đột nhiên gọi tới.
“Alo, Run.” Triển Du nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào, hoài nghi hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Mục Hàn rất nghiêm trọng: “Du nhi, Bernd nhỏ đã bị người ta bắn chết, có người giả mạo chứng cứ vu
oan cho Nam Khôn, hiện giờ cảnh sát nói anh ta là kẻ tình nghi, bắt
người đi rồi. Anh đoán nhất định là do thằng khốn Jason giở trò quỷ, em
đang ở cùng với Nam Trân phải không? Tình hình không tốt lắm, mau về
đi.”
Triển Du kinh hãi: “Được, em về ngay!”
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nam Trân tò mò hỏi.
“Không có việc gì, Run không tìm thấy tôi nên sốt ruột thôi.” Triển Du đưa nước cho cô ta, “Nghỉ ngơi thật tốt đi, tối nay tôi đến tìm cô.”
Nói xong không đợi Nam Trân đáp lại cô
đã vô cùng lo lắng chạy ra ngoài cửa, ngoài dự liệu, khi cô nắm tay cầm
cửa chuẩn bị mở cửa ra thì bỗng dưng cây kim gây mê từ khẩu GT52 của Đức từ sau lưng đánh úp lại, bắn vào lưng cô!
Trước mắt Triển Du tối sầm, sức lực toàn thân trong nhát mắt hầu như không còn.
Một giây trước khi triệt để mất đi ý thức, cô rít gào trong lòng: Mẹ kiếp! Nam Trân, bà đây sẽ không để yên cho mày đâu! Bóng đêm ngoài cửa sổ tối như địa ngục,
Mục Hàn ngồi trong phòng khách dưới ngọn đèn sáng rực trong ngôi biệt
thự kia, ánh mắt sắc như muốn đâm người.
Dù là Mục Hàn tính tình trời sinh rất
tốt thì giờ phút này cũng không nhịn được muốn đến tính sổ với người phụ nữ ngu xuẩn trước mắt.
Người phụ nữ này đã làm cho kế hoạch của bọn họ loạn hết lên, thật là con mẹ nó muốn nhúng con chuột này vào nồi nước!
Kết quả kẻ nào đó còn chẳng biết xấu hổ giả vờ vô tội: “Ngài Miyamoto, đối với chuyện Thiên Diệp tiểu thư mất tích tôi cũng
cảm thấy rất có lỗi, nhưng không có bằng chứng ngài không thể vu oan cho tôi, ngày nào tôi cũng ở bên cạnh anh họ, anh ấy rõ ràng biết…”
“Đủ rồi!” Mục Hàn thô bạo ngắt lời cô ta, “Con mẹ nó đừng có mà giả vờ vô tội trước mặt tôi! Tuyết đưa cô về
phòng nghỉ sau đó căn bản không đi ra ngoài, vệ sĩ bên ngoài hành lang
tất cả đều bị động chân động tay, cô xem tất cả nhân viên kĩ thuật trên
Tây Đảo đều chết rồi hả?! Còn dám thông đồng với kẻ khác trợn mắt nói
láo, lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ?!”
Vẻ mặt Nam Trân thoáng cái cứng đờ, có chết cũng không thừa nhận: “Anh ngậm máu phun người! Tôi và Thiên Diệp Tuyết không thù không oán,
tại sao tôi phải hại cô ấy?! Vả lại khi tôi tới đây mỗi một hành tung,
mỗi người tiếp xúc qua anh họ đều biết hết, anh vu oan tôi như vậy là
muốn nói người đứng sau lưng tôi là anh họ sao? Hay là anh cảm thấy tôi
và người của gia tộc Michelle có hành động bí mật nào?”
Từ đầu đến cuối Nam Trân cũng không biết thân phận của Mục Hàn và Triển Du, còn tưởng rằng người đàn ông cô ta
đang nhìn thấy cùng lắm cũng chỉ là con chó Nhật Bản của Frankie mà
thôi, dù cho Nam Khôn và anh có giao tình thì cô ta cũng là em họ của
Nam Khôn, bây giờ còn đang mang thai, Nam Khôn không thể nào để cho
người khác làm tổn thương cô ta. Cô ta chỉ cần ba của đứa trẻ này bình
an vô sự, những người khác sống hay chết cô ta cũng không quan tâm lắm.
“Người phụ nữ không biết sống chết này!” Hàng chân mày Mục Hàn nhíu chặt lại, lạnh lùng nói, “Hỏi cô một lần cuối, Tuyết đã bị ai đưa đi? Bình thường các người liên lạc với nhau thế nào?”
Nam Trân cũng nổi giận: “Run
Miyamoto! Đừng tưởng rằng hiện giờ anh họ tôi không có ở đây thì anh có
thể bắt nạt tôi! Cô nhỏ và em họ của tôi còn chưa chết! Anh đang ép tôi
gọi điện thoại kêu người tới phân xử sao?!”
Mục Hàn bị cô ta làm cho tức đến đau
đầu, nhưng bây giờ không thể để lộ thân phận, thân phận của đối phương
lại khá đặc thù, lại còn là phụ nữ có thai, nếu là nam thì lúc này nhất
định anh sẽ đạp cho một cước.
Anh hít một hơi, vừa định tiếp tục mở miệng răn dạy thì ngoài cửa chợt nghe thấy có tiếng bước chân lộn xộn truyền đến.
Vừa quay đầu lại thì phát hiện trước mắt là Nam Khôn vừa bị cảnh sát dẫn đi.
Nam Khôn đi đầu, bước chân vừa nhanh vừa nặng nề, mái tóc vốn chải cẩn thận không biết từ khi nào đã rẽ ra hai
bên, rủ xuống trán, phối hợp với khuôn mặt căng cứng âm trầm làm cho hắn giờ phút này giống như một con sư tử đang bị chọc giận, cho dù không
lên tiếng nhưng trên người