
iếp cận súng trên tay cô ta, nhưng cô ta giơ súng lên muốn bắn vào Hạ Tịch Nguyệt.
"Phanh ——."
Jasmine mở to mắt nhìn máu chảy trên cánh tay phải của mình.
"A ——."
Cô ta hét lên đau đớn. Âu Dương Thụy đã nhanh tay lấy súng lục của mình ra bắn vào tay trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó.
Thật ra thì Âu Dương Thụy muốn giết cô ta ngay lập tức nhưng nghĩ Hạ Tịch Nguyệt đang ở đây cho nên không ra tay. Tây Môn cũng mang theo nhiều thủ hạ xông vào, Âu Dương Thụy nhanh bước tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt ôm lấy cô nói:
“Bà xã em không sao chứ?”
“Em không sao.”
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt té xỉu trong ngực anh vì sức cùng lực kiệt.
Thời gian cả buổi chiều đến buổi tối cũng không có ăn cơm, bị bắt cóc nên tinh thần cô phải tập trung cao độ cho nên dẫn đến hôn mê.
Âu Dương Thụy vừa định ôm cô rời đi thì nhìn thấy video dưới chân. Tây Môn rất nhanh đã thu phục hết những tên kia, một vài tên như thế này sau có thể gây khó dễ cho những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, chỉ vài động tác đã đầu hàng.
Lúc này Tây Môn lên tiếng hỏi:
“Môn chủ, những người này nên xử lí như thế nào?”
“Tra hỏi rõ chuyện đã xảy ra sau đó giết sạch. Giữ Jasmine lại, còn có chuyện cần đến cô ta.”
Âu Dương Thụy lạnh lùng ra lệnh sau đó đưa Hạ Tịch Nguyệt rời khỏi đó.
Sáng hôm sau Hạ Tịch Nguyệt vì đói bụng mà tỉnh lại, bụng không ngừng kêu ục ục. Âu Dương Thụy ngồi ở mép giường thấy cô tỉnh dậy liền ân cần hỏi:
“Vợ ơi em tỉnh rồi à, có đói bụng không?”
"Rất đói!"
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy nói.
“Anh đã sai người làm bữa sáng rồi, bây giờ chúng ta xuống lầu ăn cơm.”
Âu Dương Thụy nói xong liền ôm cô đi xuống lầu. Hạ Tịch Nguyệt ngồi trước bàn ăn yên lặng ăn sáng không nói chuyện gì làm Âu Dương Thụy càng sốt ruột hơn.
Âu Dương Thụy nói qua liền ôm Hạ Tịch Nguyệt đi xuống lầu ăn điểm tâm. Hạ Tịch Nguyệt ở bàn ăn trước mặt an tĩnh ăn bữa ăn sáng, cùng bình thường không có gì hai dạng. Nhưng cũng là bởi vì Hạ Tịch Nguyệt cùng bình thường không có gì hai dạng, Âu Dương Thụy trong lòng mới phải càng khẩn trương hơn vô cùng.
Âu Dương Thụy giống như đứa bé làm sai, yên lặng chờ đợi người lớn trừng phạt. Anh khẩn trương ngồi nhìn Hạ Tịch Nguyệt ăn xong điểm tâm.
Anh thấy cô ăn xong chuẩn bị rời khỏi bàn, liền hỏi:
“Vợ ơi em không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”
Có lẽ Âu Dương Thụy muốn nói ra sự thật anh cũng không muốn giấu diếm Hạ Tịch Nguyệt mãi.
"Chuyện gì?"
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy không hiểu hỏi.
"Chính là chuyện ngày hôm qua?"
‘Chẳng lẽ vợ mình không nghe thấy lời Jasmine nói, hoặc không tin lời cô ta, nhưng không đúng, cho dù không tin cũng sẽ hỏi mình mà.’
Anh là người có IQ 200, lần đầu tiên vì chuyện này mà thành người IQ chỉ có 20 thôi.
“Anh nói là chuyện ngày hôm qua công chúa Jasmine nói với em anh là người của hắc đạo à?”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy hỏi.
“Đúng vậy, vợ này cho dù em muốn tuyên án tử hình thì cũng phải nghe anh giải thích đã.”
Âu Dương Thụy cho là Hạ Tịch Nguyệt không hỏi mình đã ra tay trừng phạt nên không khỏi nóng nảy sốt ruột hỏi. Người mình quan tâm nhiều sẽ trở nên lo sợ như vậy.
“Anh nói gì? Cái gì tử hình với không tử hình, em đã sớm biết anh là hắc đạo, chỉ là không biết anh là nhân vật lớn như vậy thôi.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy hết sức tỉnh táo nói.
"Cái gì, làm sao em biết?."
Lần này đổi lại là Âu Dương Thụy kinh ngạc.
“Làm ơn đi, anh cho em là ngốc sao, anh phái người âm thầm giúp em, em biết ngay thân phận anh không đơn giản như vậy.”
“làm sao anh biết em phái người bảo vệ anh?”
‘Theo lí thuyết, những thủ hạ kia rất chuyên nghiệp sao có thể bị Hạ Tịch Nguyệt phát hiện.”
“Em nói là do trực giác phụ nữ anh có tin không? Bởi vì em cảm giác được có người theo sau lưng em…em dò xét nhiều lần nhưng bọn họ không làm tổn thương em…em nghĩ họ không có ác ý. Hơn nữa mỗi lần em xuất hiện anh đều là người đầu tiên tới cứu em, em biết những người đó là do anh sắp xếp. Dĩ nhiên những điều này em chưa thế khẳng định anh là hắc đạo. Mà em phát hiện những người từng tổn thương em đều biến mất một cách kì lạ, cho nên em mới nghi ngờ anh là hắc đạo. Đến ngày hôm qua Jasmine nói thì mới xác nhận những gì trong lòng em đã nghĩ.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy nói ra cảm giá trong lòng mình.
“Hiện tại em đã biết anh là người của hắc đạo hai tay anh dính đầy máu tươi, nơi này cũng có máu của bạn bè em, vậy em có nguyện ý ở cùng anh không?”
Âu Dương Thụy khẩn trương hỏi.
"Ha ha ~, anh nói xem?"
Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên khơi dậy sự lo lắng trong lòng Âu Dương Thụy .
"Có ý tứ gì?"
Âu Dương Thụy không hiểu hỏi lại cô.
“Ha ha ha ngốc…em rất đơn thuần nhưng cũng không phải là không có tâm trí, em biết anh làm những điều đó đều vì em. Em không để ý hai tay anh dính máu tươi, em chỉ quan tâm anh. Em chỉ yêu anh, dù anh là ai, dù anh làm gì, em chỉ yêu anh mà thôi, không liên quan đến thân phận của anh. Em nói vậy đủ chưa?”
Hạ Tịch Nguyệt cười nói.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Hạ Tịch Nguyệt đã thay đổi, cô không ngây thơ như trước nữa, chuyện đời lúc