
g ngày thứ hai Hạ Tịch Nguyệt tỉnh dậy, mở mắt ra thấy Âu Dương Thụy ở bên giường mình cả đêm, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, Hạ Tịch Nguyệt đau lòng nói:
“Sao anh không nghỉ ngơi chút đi?”
"Anh không sao."
Thấy Hạ Tịch Nguyệt không có việc gì, Âu Dương Thụy cũng không có gì lo lắng cả. Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy dấu răng đỏ trên cánh tay của Âu Dương Thụy, vành mắt cô hồng hồng, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương hỏi:
“Đây là do em cắn sao?”
Lúc đau ý thức của cô mơ hồ, cho nên cắn tay Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy cười cười không nói gì.
"Rất đau sao?"
Hạ Tịch Nguyệt đau lòng nói.
"Không đau."
Âu Dương Thụy vừa nước mắt của Hạ Tịch Nguyệt vừa nói.
“Gạt người, vết thương sâu như vậy nhất định rất đau. Thật xin lỗi.”
Nghe được Âu Dương Thụy nói không đau, Hạ Tịch Nguyệt thì càng cảm thấy áy náy. Nước mắt Hạ Tịch Nguyệt rơi xuống như chuỗi trân chân, Âu Dương Thụy ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng nói:
“Thật không đau, em không biết khi cắn anh thì anh vui nhường nào đâu, bởi vì em nguyện ý để cho anh đau cùng em. So với nhìn mình em đau khổ chi bằng anh đau cùng em, đối với anh điều đó là hạnh phúc chứ không phải đau đớn.”
Nghe được Âu Dương Thụy lời nói, Hạ Tịch Nguyệt cảm động u mê, từ trong ngực Âu Dương Thụy ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Thụy thâm tình kêu lên:
"Ông xã."
Tiếp sau cô chủ động dâng đôi môi anh đào của mình lên hôn Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt chủ động dùng lưỡi của mình quấn lấy Âu Dương Thụy, điều này càng làm cho nhiệt huyết trong người Âu Dương Thụy dâng trào.
Tay anh bất giác luồng vào trong quần áo của Hạ Tịch Nguyệt. ở thời điểm kích tình này Âu Dương Thụy rời khỏi môi của Hạ Tịch Nguyệt, cũng lấy tay mình ra, nhẹ nhàng cài lại nút áo cho cô. Hạ Tịch Nguyệt còn đang trầm mê trong nụ hôn thấy Âu Dương Thụy đột ngột rời đi, cô không hiểu hỏi:
"Sao vậy?"
“Thân thể em không tốt mà.”
Âu Dương Thụy nhìn cô cười nói. Anh dựa vào nhẫn nại cực lớn mới có thể nhịn không muốn cô.
“Không sao, em bị thương ở chân, thân thể không có việc gì.”
Biết Âu Dương Thụy lo lắng cho thân thể của mình Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên vui mừng. Nhìn bộ dạng của cô như vậy Âu Dương Thụy cười:
“Anh biết em muốn nhưng thân thể bây giờ của em quá yếu, anh không thể vì vui vẻ trước mắt mà làm em mệt mỏi nếu không tính phúc sau này của anh không còn nữa.”
“Ai nói em muốn chứ?”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận, mình cũng chỉ muốn làm anh vui anh lại nói như vậy. Sau đó nằm xuống giường đắp chăn lại, xoay người sang chỗ khác không để ý tới Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy thấy cô tức giận đáng yêu, anh cởi giày chui vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy hông của Hạ Tịch Nguyệt sau đó thỏ thẻ bên tai cô:
“Vợ ơi, anh yêu em.”
Hạ Tịch Nguyệt ở phía trước nghe được lời này, cười vui vẻ. Sau đó cô nhắm hai mắt lại, Âu Dương Thụy dỗ dỗ cô ngủ sau đó xuống giường đi ra ngoài. Đông Phong đứng ở hành lang, Âu Dương Thụy hỏi:
"Như thế nào?"
"Đã làm xong, ngày mai công ty Diệp Thị sẽ thuộc về chúng ta."
Đông Phong nhìn Âu Dương Thụy trả lời.
“Người phụ nữ kia đâu?”
Âu Dương Thụy nói người phụ nữ đương nhiên là Diệp Hân Hân.
“Hai chân đã bị cưa rồi, về sau khẳng định không thể khiêu vũ nữa.”
Dq lạnh lùng nghĩ trong lòng ‘làm hại thiếu phu nhân, giữ cho cô ta một mạng đã là phước của cô ta rồi.’
“ừ, làm tốt lắm. Không có việc gì nữa, cậu về đi.”
Diệp Hân Hân ở bệnh viện thấy mình nằm trên giường bệnh liền vén chăn lên thấy hai chân của mình bị cưa đi, nhìn cha đang ở bên cạnh, Diệp Hân Hân khóc lóc kích động hỏi:
"Cha, chân của con đâu rồi, chân của con đâu?"
Diệp Hân Hân gào thét lên, thấy con gái như vậy Diệp Hùng rơi nước mắt đau lòng nói:
“Bị cưa rồi. Con bị hôn mê ở ven trường học, nếu không phải do người ta tốt bụng đưa tới bệnh viện thì mạng đã không còn. Đi tới bệnh viện phát hiện chân của con phần lớn đã bị thương rồi, nếu không cưa sẽ ảnh hưởng đến toàn thân nguy hiểm tính mạng. Cho nên cha đã đồng ý cho người ta cưa chân con.”
"Không ——."
Nghe thấy lời cha mình nói, Diệp Hân Hân gào thét bi thương.
“Chân của con, không có chân sao con có thể tiếp tục khiêu vũ. A ——."
Diệp Hân hân ngã lên giường, chảy nước mắt ‘tại sao có thể như vậy, tại sao? Tại sao? Đời mình coi như xong rồi. Tại sao?’
Diệp Hân Hân tuyệt vọng ngất đi. Thấy con gái như vậy Diệp Hùng đau lòng muốn chết, lại nghĩ đến công ty mình sắp bị thu mua, cả đêm thức trắng bạc cả tóc. Mình rốt cuộc đã đắc tội với ai mới gặp phải tai họa như thế.
"Ai ~."
Diệp Hùng than thở, đắp kín mền cho Diệp Hân Hân, sau đó liền đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nguyệt ở trong viện hai ngày không chịu nổi mùi sát trùng của bệnh viện la hét muốn Âu Dương Thụy mang mình về nhà. Hạ Tịch Nguyệt hiện tại gần như là khách quen của bệnh viện Tư Đồ Triệt rồi.
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt chán ghét mùi khử trùng của bệnh viện, dĩ nhiên đồng ý đưa cô về nhà điều trị. Tư Đồ Triệt tới phòng bệnh dặn dò:
“ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, không để chân dính nước nếu không sẽ nhiễm trùng.”
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt đi ra cửa, quay lại nói với Tư Đồ Triệt:
“Cảm ơn cậu.”
Sau đó liền ô