
luyện nên nghe được. Âu Dương Thụy cười nói:
“Vợ ơi em mở cửa nhanh cho anh đi nào.”
“Anh là ai?”
Hạ Tịch Nguyệt làm bộ không biết.
“Chồng em.”
Âu Dương Thụy cười đáp.
“Chồng tôi không ở nhà.”
“Biết chồng em không ở nhà nên anh mới đến tìm em.”
“Nhưng chồng tôi nói không mở cửa cho người xa lại, nếu không buổi tối anh ấy quay lại sẽ hung hăng hành hạ tôi.”
Hạ Tịch Nguyệt làm bộ sợ hãi.
“Vợ ơi anh không làm rộn nữa, em mau cho anh vào đi.”
“Không được, anh phải tìm chồng tôi đến đây.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong, liền chuẩn bị rời đi. Âu Dương Thụy nghe được Hạ Tịch Nguyệt chuẩn bị rời đi, Âu Dương Thụy cầu xin tha thứ:
“Vợ ơi anh sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi.”
Nghe được tiếng cầu xin tha thứ, Hạ Tịch Nguyệt lập tức ngừng bước chân hỏi:
“Anh đã biết lỗi rồi?”
“Anh có lỗi, không nên nhường tính phúc cho vợ anh.”
Âu Dương Thụy cười đểu giả.
“Anh…..”
Nghe được Âu Dương Thụy lời nói, Hạ Tịch Nguyệt càng thêm tức không chịu được. Biết Hạ Tịch Nguyệt tức giận, Âu Dương Thụy liền lập đổi giọng bi thương.
“Vợ ơi bên ngoài lạnh lắm.”
Âu Dương Thụy làm bộ đáng thương nói. Nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, mặt Hạ Tịch Nguyệt đen lại, trời bây giờ hơn ba mươi độ mà anh lại nói là lạnh.
“Vậy thì cho anh chết rét đi.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói, coi cô là cô ngốc sao, dám lừa gạt cô như thế. Biết mình vụng về Âu Dương Thụy lập tức nói tiếp:
“Vợ ơi, bụng anh đói quá, buổi trưa hôm nay đi họp vội vàng nên không kịp ăn cơm, vốn định về nhà mới ăn kết quả lại bị em nhốt ngoài cửa.”
Nghe được Âu Dương Thụy nói mình đói bụng, Hạ Tịch Nguyệt liền bắt đầu lo lắng. Không khỏi lo lắng nói:
"Buổi trưa hôm nay thật không có ăn cơm sao?."
Âu Dương Thụy biết cô bắt đầu tin lời mình nói rồi.
“đúng vậy, hiện tại bụng anh đang sôi lên đây. Em cũng biết anh đói sẽ bị đau bao tử…..”
Lời Âu Dương Thụy vẫn chưa nói hết Hạ Tịch Nguyệt đã tin là thật:
“Thím Trương, thím mau nấu cơm cho anh ấy đi.”
Thím Trương nhìn bộ dạng cô bị lừa cười cười đi vào nhà bếp. Thiếu gia nói dối vụng về thế chỉ có thiếu phu nhân mới tin thôi.
Hạ Tịch Nguyệt lập tức mở cửa, đã nhìn thấy anh cười gian, cũng biết nên đành tự chịu thôi.
“Anh lừa em?”
Âu Dương Thụy vào nhà buông cặp tài liệu xuống ôm lấy cô nói:
“Vợ này như thế sao gọi là lừa gạt, anh đói thật mà, nhưng cái đói này em không hiểu mà thôi.”
"Hừ ~, về sau em không tin anh nữa, không để ý đến anh nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi bất mãn nói.
“Thật không để ý đến anh? Anh định nói cho em biết thời gian đi học, nhưng em không để ý đến anh vậy thôi anh đi.”
Âu Dương Thụy nói xong, giả vờ rời đi.
“á…đừng đi, anh mau nói cho em biết cái gì đi học?”
Hạ Tịch Nguyệt lập tức đuổi theo Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy thấy cô nóng nảy liền cười.
“Không phải em vừa nói không để ý đến anh nữa mà.”
“Ai nói? Em chưa nói gì cả, chồng ơi van anh đó, anh nói cho em biết đi.”
Hạ Tịch Nguyệt không thừa nhận.
"Ha ha ~, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi học."
"A ư!"
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng phấn khích hét lên. Hạ Tịch Nguyệt bây giờ đã là người nổi tiếng rồi nhưng vì cô bị nhốt ở nhà nên không hề biết. Trở lại trường, Lý Sảng thấy cô liền hỏi:
“Nguyệt Nguyệt bởi vì em ở nhà nghỉ ngơi nên cô chưa kịp nói cho em biết, phần thi của em quá xuất sắc, hiện tại mọi người đều muốn mời em tham gia vào công ty của họ.”
Còn nữa, có một vũ sư Anh quốc nổi tiếng đang chờ em ở văn phòng đó, em nhanh lên đi với cô.”
Lý Sảng không chờ Hạ Tịch Nguyệt phản ứng đã kéo cô đi tới phòng làm việc.
“Cô giáo?”
Lý Sảng vừa đi vừa nói “Người này là giám khảo lần trước, ở nước Anh người này đã giành được nhiều chức vô địch. BÂy giờ muốn về quê hương phát triển đền đáp tổ quốc.”
Nhưng anh ta là một nhà vũ công trẻ có triển vọng, em đi theo anh ta nhất định sẽ học được nhiều hơn.”
Lý Sảng đưa Hạ Tịch Nguyệt tới phòng làm việc, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn bức tường bích họa, chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta.
Lý Sảng thấy Cổ Tây đang xem bức vẽ, liền mở miệng nói: “Xin chào Cổ tiên sinh, tôi đã đưa Hạ tiểu thư đến rồi.”
“A, cảm ơn.” Cổ Tây nói xong xoay người lại cười nói.
Thấy người xoay lại là Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc vô cùng.
Cổ Tây, VÂn Nặc và Hạ Tịch Nguyệt là những người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau khi tốt nghiệp trung học, Cổ Tây đi du học ở Anh, mà Vân Nặc đi Mĩ. Đã bốn năm không gặp Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên ngạc nhiên vô cùng rồi.
Cô thử lên tiếng: “A Tây?”
"Ha ha ~, là mình, A Nguyệt." Cổ Tây cười nói với Hạ Tịch Nguyệt, đến giờ khắc này đã bốn năm qua rồi.
Biết Hạ Tịch Nguyệt đam mê vũ điệu, cho nên anh quyết định rời khỏi người phụ nữ mình yêu để ra nước ngoài cố gắng học vũ điệu, anh dùng vinh quang của mình để bắt lòng của người phụ nữ mình yêu mến.
ở nước ngoài mỗi ngày Cổ Tây chỉ nghỉ ngơi 4 canh giờ, không ngừng luyện tập mới có thành tựu ngày hôm nay. Vừa có thành tựu anh vội vàng trở về nước, liền nhìn thấy người con gái mình mong nhớ nhưng cuối cùng anh vẫn chậm một bước.
“LÀm sao cậu biết chỗ này?” Hạ