Snack's 1967
Ba Đường Thẳng Tam Song

Ba Đường Thẳng Tam Song

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321541

Bình chọn: 10.00/10/154 lượt.

t lên hòa theo tiếng cười giòn giã. Tôi vừa vỗ tay vừa gõ loóc choóc trên phím dương cầm. Mắt ai cũng sáng, mặt ai cũng rạng rỡ. Chưa bao giờ tôi được vui đến thế. Từ nay không cần mang bộ mặt kịch đau khổ nữa rồi.

Tôi nhìn gương mặt rạng ngời của hai người đang dắt tay tôi. Tôi mâu thuẫn: nên yêu quý hay thù hận họ đây? Và tôi có câu trả lời trong ánh mắt trìu mến của họ, ánh mắt nói rằng: "Hãy đi đi! Đi đến nơi con muốn, làm những gì con muốn, con là Doanh Nghi, không phải công chúa dương cầm nào hết"

Tay tôi nới lỏng dần... Và họ biến mất... Chỉ còn nụ cười vương vấn trong bụi mưa. Đã hai năm tôi ngồi đây vào ngày này để ngắm nhìn những người phụ nữ ra đi mãi mãi. Có lẽ họ vẫn ở đâu đó, một thế giới mà tôi không biết tới. Tôi nhắm mắt suy ngẫm dòng thời gian trôi trong khúc tình ca dương cầm vỗ lên từ lòng biển.

Hai năm cũng đủ để tôi nghiệm ra tình duyên giữa tôi và em. Do duyên trời thế nào mà chúng tôi cùng có được cuốn truyện tranh chưa bao giờ được xuất bản: "Công chúa dương cầm và hoàng tử mưa". Tôi đoán tôi có nửa đầu, và em giữ nửa sau. Và duyên trời thế nào chúng tôi lại cùng tin vào câu chuyện thần thoại ấy đến mức hóa thân thành nhân vật. Có lẽ mẹ tôi và mẹ em cùng mê truyện cổ tích nên chúng tôi cũng được thấm nhuần từ lúc nằm nôi. Phần kết cuốn truyện em giữ nên tôi không biết kết cục thế nào. Có lẽ chúng tôi có duyên nhưng không nợ, để rồi hai người mãi là đường thẳng song song. Nhưng ai nói tình yêu như hai đường thẳng song song là không hạnh phúc. Có thể chúng tôi chưa từng và mãi mãi không thể ở bên nhau, vậy mà lúc nào chúng tôi cũng sóng bước bên nhau, nhìn thấy nhau. Điểm chung giữa chúng tôi là sợi dây vô hình tình ái.

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi một người đàn ông trung niên xuất hiện, gào thét như có thâm thù huyết hận với mặt biển bình yên:

- Bình An. Kể từ ngày em biến mất anh chưa hề tìm kiếm vì anh tôn trọng quyết định của em. Đáng lẽ em phải sống hạnh phúc... Tại sao?...- từ gương mặt phúc hậu đang bị những vết đau cày lên từng đường gân guốc. Dù không muốn nghe nhưng có lẽ nếu lúc này tôi chui ra khỏi thuyền sẽ làm ông ấy khó xử. Đằng nào tôi cũng không biết ông ấy là ai. Thôi cứ nghe vậy.

-... Bình An. Em không có lỗi gì hết. Tại sao em lại dằn vặt bản thân và hành hạ cả đứa con bé nhỏ đáng thương của chúng ta. Anh có thể bỏ tất cả mọi thứ vì em và con mà. Phát Sang từ nhỏ thiếu thốn hơi ấm tình thương của mẹ. Thật may sau khi em bỏ đi nó lại được một cô giáo dương cầm tốt tính chăm sóc yêu thương. Chỉ tiếc ông trời trớ trêu cô ấy qua đời khiến nó cũng trở nên lãnh cảm, còn bị bệnh suy tim. Em nghĩ em đang hi sinh vì hạnh phúc của chúng ta và các con nhưng thực chất em chỉ làm mọi người đau khổ thôi. Anh hận cái con người gieo rắc tư tưởng khiến em và các con vụt khỏi cuộc sống của anh. Và anh hận em... Anh hận em đến lúc nhắm mắt lìa đời cũng không cho anh nhìn thấy bia mộ. Em đã không cho anh và Phát Đạt gặp nhau thì thôi. Ngay cả Phát Sang em cũng muốn mang theo... Anh căm thù em. Nếu em còn chút lương tâm hay trả con cho anh...

Tôi ngồi trong thuyền lẩm nhẩm. Phát Sang... Bình An... À đúng rồi Phát Sang là... Tôi hướng mắt ra ngoài biển, không xong rồi ông ấy vừa gào khóc vừa lao mình vào những con sóng dữ và bị chúng cuốn đi. Tôi phóng thân ra khỏi thuyền, thật may đã kéo ông ấy vào bờ kịp. Tôi vỗ nhẹ tay lên mặt, lay lay cho ông ấy tỉnh lại. Gương mặt này sao mà quen quá. Khi ông ấy vừa mở mắt tôi giật mình bỏ chạy. Trước mắt tôi chỉ toàn màu đen. Trời đất nhập làm một. Sau một tuần vật vã với suy tư chồng chất suy tư, tôi quyết định đối diện với sự thực.

"Ngày xửa ngày xưa có hai đứa trẻ mồ côi nghèo khổ, thân nhau như ruột thịt. Một đứa trẻ say mê dương cầm nhưng thứ ấy xa xỉ đến nỗichả bao giờ với được. Đứa kia biết được nên đã lặn lội đi bộ suốt nửa ngày trời trong mưa dông bão bùng để năn nỉ một nghệ sĩ dương cầm ở thành phố xuống trại trẻ mồ côi xa xôi hẻo lánh tấu từ thiện một khúc tình ca. Đứa trẻ ấy mơ ước làm tác giả truyện tranh và chúng cùng nhau sáng tác nên câu chuyện "Công chúa dương cầm và Hoàng tử mưa". Cuộc đời chúng không được như cổ tích nên chúng thả hết khát khao mơ ước cháy bỏng cho thế hệ sau."

Cô gái trẻ ngây ngây dại dại, cười cười nói nói chạy nhảy xung quanh giường bệnh của người bạn trai tri kỷ. Cô cười sặc sụa, nước mắt ràn rụa. Cô vò nát rồi xé vụn quyển truyện tranh, tung lên. Một mảnh giấy bay bay vương trên tay tôi. Tôi nhìn xuống dòng chữ nhàu nhàu nát nát nhưng vẫn còn đọc được: "Đồng tác giả: BÌNH AN - BÌNH YÊN"

Tôi gạt dòng nước mắt quay lưng đi: "Anh à! Cả cuộc đời anh hi sinh thầm lặng mang Hoàng tử mưa đến cho Công chúa dương cầm. Nhưng anh không biết chính anh cũng có thể là Hoàng tử mưa. Doanh Nghi không phải là cô bé ngây thơ đến ngốc nghếch. Quyết định của Doanh Nghi đã được chôn vùi mãi mãi cùng với sự mất tích của cô ấy. Em đã gặp bác sỹ Hoàng trước khi vào đây. Chú ấy nói chưa từng gặp một cậu bé, một chàng trai tốt bụng và si tình như anh. Bỏ biết bao công sức che chở bảo vệ người mình thương yêu