
“Vừa rồi em đi nhà xí, thấy cô gia và Thiếu Dung biểu muội ngồi trên xích đu tán gẫu.”
“Ờ, có sao đâu?”
Có lẽ tâm trạng hắn không tốt, muốn tìm ai đó trò chuyện, ta có thể hiểu được tâm trạng hắn lúc này, dù ta không làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng không hiểu tại sao lòng lại thầm nảy sinh sự áy náy với hắn.
Tiểu Hà Bao nóng ruột dậm chân: “Em nghe thấy cô ta nói, biểu ca nói không giữ lời, rõ ràng nói lớn sẽ cưới em, kết quả lại âm thầm đưa một chị dâu trở về, hừ.”
Ta sợ ngây người, khó trách Thiếu Hoa nói cô ấy có ý với Giang Thần, thì ra là ý như thế? Chút cảm động trong lòng vì cuộc nói chuyện của Thích phu nhân biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.
Ta một lòng muốn tìm một phu quân như sư phụ, cho ta một đời an ổn, Giang Thần tính tình thất thường ta không thể nào nắm bắt. Vừa cảm động hắn thủ thân như ngọc, đảo mắt lại thấy hồ đồ, rốt cuộc hắn thủ thân vì ai? Có lẽ nào vì Thiếu Dung?
“Tiểu thư, cô mau đi đi!”
Ta hoảng hốt trong chốc lát rồi tỉnh táo lại ngay, ngập ngừng hỏi: “Ta đi làm gì?” Chia uyên rẽ thúy sao?
“Ai u, tiểu thư, cô nuốt được cơn giận này sao! Cô xem, đôi đũa của người ta đã thò vào bát của cô, gắp miếng thịt đi đến nơi rồi, thử hỏi cô còn cái gì để ăn?”
Ta nặng nề thở hắt: “Không bằng để ta tự tay gắp miếng thịt vào bát cô ấy.”
Tiểu Hà Bao trợn mắt tức giận nhìn ta đúng theo kiểu không có tiền đồ.
Ta ngẫm nghĩ chốc lát, cười khổ nói: “Bọn họ đang ở đâu?”
Tiểu Hà Bao thở hổn hển trừng mắt với ta, bực bội dẫn đường.
Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, cảnh đêm sâu lắng, Tiểu Hà Bao hấp tấp bắt gian, ta yên lặng theo sau, tâm trạng không biết phải diễn tả thế nào.
Ta vẫn luôn cảm thấy Giang Thần là con người phong lưu, mặc dù ở chung bốn năm chưa từng thấy hắn và người khác có chút gì không trong sáng, nhưng ta nghĩ đó là vì Tiêu Dao môn chỉ có ta và Tiểu Hà Bao là hai người giới tính nữ duy nhất, vì thế hắn mới anh hùng không đất dụng võ. Mới vừa rồi thấy tận mắt bốn nha hoàn kia đều là tấm thân xử nữ, ta cảm thấy bản thân hiểu lầm hắn, có chút áy náy, không ngờ cái áy náy còn chưa ấm mông trong tim, lại đã chính tai nghe thấy hắn đang cùng biểu muội trước hoa dưới trăng nhắc lại chuyện phong lưu năm xưa!
Con người hắn như thế thật khiến người khác lo lắng. Ta thật sự suy nghĩ không thấu, khó mà chịu nổi.
Trên xích đu trong vườn hoa đúng là có một người, nhưng không phải một đôi, thật sự chỉ là một. Ta nhìn bóng lưng quen thuộc kia, dừng bước.
Xích đu lăng lên rồi lại hạ xuống sâu kín, như sóng gợn êm đềm, lúc lên lúc xuống. Dưới bóng cây, người kia như người trong tranh, mông lung mờ ảo, như hoa trong gương trăng dưới nước.
Hắn chậm rãi đứng lên: “Tiểu Mạt, muội đã đến rồi.”
Tiểu Hà Bao đứng sau đẩy ta một cái, thấp giọng nói: “Tiểu thư, lần đầu phải ra đòn phủ đầu, nếu không sau này không thể trấn áp.” Dứt lời liền quay người đi.
Ta ngẫm nghĩ một hồi, rốt cục nói ra một câu tự cho là rất có khí thế: “Giang Thần, vừa rồi… Tiểu Hà Bao… nghe thấy Thiếu Dung và huynh trò chuyện, em nó cũng chỉ là đi ngang qua, vô tình nghe thấy.”
Giang Thần giật mình: “Rồi sao?”
“Rồi… nó thuật lại cho muội lời Thiếu Dung nói. Vốn muội không nên nói thêm gì, nhưng sư phụ vẫn dạy chúng ta, làm người phải giữ chữ tín. Nếu huynh đã hứa hẹn với Thiếu Dung từ lâu, muội… muội nguyện ý tác thành.”
Giang Thần im lặng không nói gì, chậm rãi đi tới trước mặt ta, chắp tay sau lưng.
Gió như ngừng thổi, hương hoa lượn lờ.
Ta hít sâu một hơi, xoay người muốn chạy. Hôm nay tâm trạng ta rất rối loạn, trải qua mấy phen cao trào, ta cảm thấy tinh thần mệt mỏi không còn can đảm.
“Là muội tác thành cho ta… hay là ta tác thành cho muội?”
Ta đột nhiên ngẩn ra, không tự chủ được dừng bước.
“Năm đó em ấy năm tuổi, theo cậu đến kinh thành, trèo cây gãy răng cửa, khóc váng trời không ai dỗ được. Ta dỗ dành nên nói nếu lớn không ai lấy em ấy thì ta lấy, nghe thế mới nín khóc. Muội thấy thế cũng coi là hứa hẹn sao?”
Chà, đúng là không thể coi là hứa hẹn.
“Em ấy một mực xin mẹ ta mở một chi nhánh của ‘Không thể không mua’ ở Phúc Châu, sau này làm hồi môn cho em ấy, mẹ ta sợ cậu bị dèm pha nên không đồng ý, em ấy liền quấn quít đòi ta nhận lời. Ta không nhận lời, em ấy lôi chuyện cũ ra nói ta nợ em ấy.”
Có ý là như thế sao?
“Tiểu Mạt, tim ai chẳng là máu thịt, trước giờ ta vui vẻ nói cười, vì thế muội tưởng tim ta bằng sỏi đá, không biết đau sao?”
“Từ khi ta đến Tiêu Dao môn, gặp muội liền phải lòng, lúc ấy còn trẻ, không biết thế nào là thích.”
“Sau này, ta dần dần sáng tỏ tình cảm bản thân, lại lo làm muội sợ. Chân tình dấu dưới thái độ cười cợt, nửa thật nửa giả, tranh tối tranh sáng. Muội không hiểu thật hay giả vờ không hiểu ta không quan tâm. Muội giả bộ hồ đồ, vậy ta cũng giả bộ hồ đồ cùng muội.”
“Thời gian thấm thoắt, cuối cùng ta đã chờ được đến hôm nay. Muội cho là ta không biết tâm tư của muội sao? Mẫu thân còn nhìn ra huống chi là ta? Muội không nói, vì thế ta không đề cập đến.”
Ta cứng người, không nhấc nổi chân, không nói nổi một lời, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn hắn một cái. Hắn như