
Vốn là hắn là vọt vào cửa phải cứu nàng, nhưng vừa thấy được
bộ dáng nàng mê người như thế, trong lòng hắn liền dâng lên hai ngọn
lửa.
Một là lửa ghen. Hắn quyết định đem lão đầu tử đó chặt tay móc mắt.
Một lửa khác dục hỏa. Ngọc thể tuyết trắng mê người của nàng
cư như vậy hiện ra trước mắt hắn, phảng phất một đôi tay vô hình trêu
chọc ham muốn của hắn.
Mà hắn cũng muốn trừng phạt nàng một chút, cho nên quyết định không giúp nàng cởi trói, không để cho nàng biết hắn là ai, dọa nàng
một chút.
Hắn ở trên mặt nàng ấn xuống nụ hôn nhẹ, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã vứt xuống.
Nàng rốt cục lại trở về trong ngực hắn rồi!
Hắn ôm lấy ngọc thể thơm mát của nàng, nghĩ tới ngày mai mới
giải thích với nàng. Hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn
hương nàng.
Chẳng qua là hắn không nghĩ tới nửa đêm hắn nhất định phải
rời khỏi nàng đi xử lý việc gấp, thiếu chút nữa vì vậy mà phát sinh thảm kịch không cách nào vãn hồi ──
Hửng sáng, trong phòng, ba thước lụa trắng chầm chậm bị người ta vắt lên xà nhà.
Giang Tiểu Mễ đứng trên cái ghế băng nhỏ, buộc miếng lụa trắng lại, nước mắt không cầm được lăn xuống.
Trải qua trận ác mộng tối hôm qua, nàng không có mặt mũi tạm biệt nam nhân mình yêu. . . . . .
Giang Tiểu Mễ hai tay run rẩy kéo thẳng tấm lụa, đưa đầu vào, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ.
Nàng yêu hắn còn chưa đủ! Nàng thật hối hận mình trước kia
đối với hắn không tốt, không quan tâm dịu dàng với hắn, không có . . . . . . Nàng thật không cam lòng ──
Nàng nhắm hai mắt, hai chân đá một cái, mắt thấy sẽ có một luồng hương hồn chầu trời ──
Một thanh đao nhanh chóng bắn về phía lụa trắng. Giang Tiểu Mễ cả người ngã vào trong lồng ngực cường tráng quen thuộc.
“Giang Tiểu Mễ, nàng đang làm gì? !” Hắn vừa tức vừa vội.
“Ta thật xin lỗi ngươi, ngươi để cho ta chết đi!”
“Làm gì mà chết?”
“Ta đã. . . . . . Đã. . . . . . Tóm lại, ta đã không xứng với ngươi!” Nàng khóc sướt mướt ôm cổ hắn.
Hắn đau lòng bưng lấy mặt của nàng, không đành lòng thấy nàng khóc như một tiểu hoa miêu. “Đừng khóc. . . . . .”
“Ta không nên. . . . . . Không nên nghi ngờ ngươi, cho là ngươi ở sau lưng ta tới hoa lâu. . . . . .”
“Nàng cho là ta tới đó?” Hắn giận đến nói không ra lời.
“Nhưng ta vừa đến cửa liền hối hận. Ta không nên tin tưởng nữ nhân ghê tởm đó, lại hoài nghi nam nhân mình yêu mến.”
“Đúng vậy, nàng tại sao có thể không tin ta?” Hắn dùng lực gật đầu, “Thật đáng đánh vào mông!”
“Ta biết sai rồi. . . . . . Nhưng . . . . . . . Tất cả đã không kịp. . . . . . Ngươi để cho ta chết đi!”
Nói xong, nàng lại muốn giành kiếm của hắn, nhưng được hắn
kịp thời ngăn cản. Hắn vứt qua một bên, hai tay bắt được vai của nàng,
dùng sức lắc lắc, “Nàng điên rồi sao? Ta không có cho phép nàng chết,
nàng đừng nghĩ chết!”
“Cho dù ta không chết, ta cũng không còn mặt mũi ở bên cạnh
ngươi . . . . . .” Nước mắt không ngừng từ mắt của nàng lăn xuống, thế
nào cũng không ngừng được.
“Tại sao?”
“Bởi vì ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta đã. . . . . . Thất
thân!” Nàng oa khóc thành tiếng, lại nhào vào trong ngực hắn. “Ta cũng
muốn phản kháng, nhưng ta ngửi thấy mê hương, toàn thân lại bị trói
chặt. . . . . . Ta vẫn là nên chết!”
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại giữ nàng lại, tay bưng lấy mặt nàng, cúi đầu xuống bá đạo hôn nàng.
Nàng nhiệt tình hưởng ứng hắn, trong lòng lại tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn qua một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào
của nàng. “Nàng dễ dàng phí hoài bản thân mình như thế, tuyệt không yêu
ta!”
“Ta không phải. . . . . .”
“Nếu như nàng thật yêu ta, nên sống thật khỏe mạnh, coi trọng mình, thương yêu mình, như vậy mới có thể để cho ta thương, để cho ta
yêu. . . . . .”
“Ngươi không hiểu! Thân thể của ta. . . . . . Đã. . . . . .
Không sạch, ngươi sẽ không yêu ta nữa. . . . . .” Nàng kinh ngạc nhìn
thẳng vào hắn, “Ngươi nói lại lần nữa!”
“Người tối hôm qua chính là ta.”
“Ta vừa nghĩ tới liền. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
“Người hôm qua cùng nàng thân thiết là ta.”
Lệ nàng lần nữa chảy xuống. “Ngươi không cần vì để cho ta tốt hơn một chút mà nói dối. . . . . . Nếu như ngươi không quan tâm ta, ta
cũng sẽ không trách ngươi.”
“Ta sao lừa gạt nàng? Lão đầu tử đó, con cóc muốn ăn thịt
thiên nga. . . . . . Ai dám đụng một sợi lông của nàng, ta nhất định sẽ
làm cho hắn không được chết tử tế!”
“Nhưng, ngày hôm qua rõ ràng. . . . . .”
“Lúc hắn đi ra cửa thì bị ta đánh bất tỉnh rồi đóng cửa lại.
Sau đó ta vào nhà muốn cứu nàng, lại thấy được hình ảnh hoạt sắc sinh
hương, ta nhất thời không khống chế được. . . . . . Cho nên. . . . . .”
“Cho nên sau lại . . . . . . Là ngươi?”
“Đúng.”
“Ngươi!” Nàng đột nhiên như nổi điên đánh hắn, lúc nàng giận dữ đánh người thật đúng là đau.
“Tiểu Mễ, ta không phải cố ý! Ta nghĩ nàng biết là ta. . . . . .”
“Ta nào biết? ! Ta khi đó cả người hỗn loạn, ta chỉ muốn
chết! Ngươi biết chàng thiếu chút nữa hại ta treo ngược không? Ngươi
thiếu chút nữa hại ta không thể yêu ngươi nữa! Ngươi làm gì trêu cợt ta
như thế?”
“Ta sai rồi, ta sai rồi! Thật xi