
giọng nói nàng phảng phất như
tiểu tức phụ chịu ủy khuất.
Hắn đau lòng ôm lấy nàng, ở trên mặt nàng hôn, hoàn toàn
không để ý tới nàng né tránh. “Ta tìm nàng nửa ngày, chính là muốn được
ôm nàng, gần gũi nàng.”
“Im! Ngươi nói lời này không xấu hổ sao?” Nàng nũng nịu nói.
“Ta vì nàng nói nhiều hơn lời ngon tiếng ngọt.” Hắn giống như là cố ý trêu chọc nàng, ở bên tai nàng thổi khí, làm thân thể nàng
không tự chủ được một hồi run rẩy.
“Nhưng ta không muốn nghe.” Nàng liều chết muốn tránh khỏi hắn, nhưng hắn cũng không để nàng như ý nguyện.
“Không muốn nghe? Được, vậy ta không nói.”
Lời của hắn làm nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có loại cảm giác mất mát.
Tại sao?
Chẳng lẽ nàng cũng mong đợi hắn có thể nói thêm nữa chút lời ngon tiếng ngọt, được người quan tâm, thương yêu hạnh phúc?
Không, không thể tiếp tục như vậy, nếu không. . . . . .
“A!”
Nàng hét lên một tiếng, vội vàng vòng cổ hắn, kinh ngạc hắn đột nhiên ôm lấy nàng hướng bờ sông đi.
“Ngươi muốn làm gì? !”
“Chúng ta đi bơi.”
“Cái gì? !” Sắc mặt nàng một hồi trắng xanh, “Ta không biết bơi!”
“Không sao, ta dạy nàng.”
“Không muốn. . . . . .” Nàng thất sắc ôm chặt hắn.
Thủy Tàn Tâm cười nhìn nàng, “Nàng không nghịch nước sao?”
Nàng liền vội vàng lắc đầu.
Hắn ôm nàng đi tới sông nhỏ, nước sông không sâu, đến thắt
lưng hai người. nước sông lành lạnh đánh thẳng vào thân thể nàng, làm
nàng thở hốc vì kinh ngạc.
“Nước sâu đến eo nàng, nàng không cần lo chết chìm. Huống
chi. . . . . .” Hắn ôn nhu vuốt gương mặt béo mập của nàng, “Có ta ở bên cạnh nàng đây, nàng không cần sợ gì cả.”
Trong nháy mắt, tim nàng bởi vì lời hắn nói mà ngừng đập.
Nàng lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cảm giác được mình
vừa lạc vào trong ánh mắt hắn. . . . . .
“Nguyệt Quang, ta không biết là gặp phải cái thần bì gì, càng nhìn nàng càng thích. . . . . .” Hắn cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,
phảng phất cả đời này nhìn thế nào cũng không ngán.
“Không phải ngươi nói ta không đẹp ──”
Lời nàng mới nói một nửa, đầu hắn liền cúi thấp, đôi môi ấm áp lần nữa thật sâu hôn nàng.
Nhịp tim cùng hô hấp của nàng phảng phất đều ngưng lại một khắc. . . . . .
“Ta sai rồi. Ở trong mắt của ta, nàng so bất kỳ nữ nhân nào cũng đẹp hơn.” Hắn thật lòng thành ý nói.
“Nguyệt Quang, ta nghĩ muốn. . . . . .” Hắn lầm bầm, nhẹ
nhàng hôn mặt của nàng, lại khẽ cắn vành tai của nàng, giống như đại nam hài làm nũng.
Nguyệt Quang thất bại thở dài, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng là
hắn vững vàng khóa lại nàng, không ngừng hôn nàng, bàn tay cũng không an phận ở trên người của nàng dao động, làm nàng hô hấp hết sức dồn dập.
“Không tại sao. . . . . . Ta không thể để cho ngươi đối với
ta muốn làm gì thì làm. . . . . .” Nàng nói với, dường như cũng tự nhủ
với mình.
Hắn nhẹ gặm cái cổ tuyết non của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra tia dục vọng, “Nàng đã đáp ứng ta, nàng quên sao?”
“Ta. . . . . .”
“Hay là nàng đổi ý rồi? Vậy ta cũng có thể không cần tuân thủ ước định, đoạt lấy nàng, thưởng thức tư vị nàng ──”
Sắc mặt nàng thay đổi, thử giãy khỏi hắn, “Buông ta ra!”
Hắn kéo lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo hướng mình, hơi thở
nóng phun trên mặt của nàng, từng chữ từng chữ nói: “Nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?”
Nàng có thể nói không sao?
Nàng động khuôn mặt nhỏ nhắn, cự tuyệt hưởng ứng.
Đột nhiên, hắn kéo nàng xuống, nàng không đứng vững, cả người ngã nhào xuống sông, nước sông nhanh chóng che mất toàn thân của nàng.
“A. . . . . . Cứu mạng a! Ta không biết bơi. . . . . .” Tay nàng chân khua khoắng, hô to, sợ tới cực điểm.
“Đại tiểu thư của ta, nước mới đến eo nàng, nàng đứng lên là
được mà.” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười nói, tựa hồ cũng không tính
xuất thủ cứu giúp.
Nguyệt Quang có nghe được lời của hắn, nhưng hai chân nàng như nhũn ra, muốn đứng lên lại không thể!
Nam nhân này thấy chết mà không cứu, nàng thành quỷ cũng phải quanh quẩn bên hắn. . . . . . Nghĩ tới đây, miệng nàng hé ra, lại uống
vài miếng nước.
Thủy Tàn Tâm vốn cho là nàng đang hù dọa hắn, cho nên chẳng
qua là đứng nhìn nàng đùa giỡn. Nhưng là nàng tựa hồ càng ngày càng có
cái gì không đúng. . . . . .
“Nguyệt Quang!” Hắn kêu to, đưa tay muốn bắt lấy nàng, nhưng
tay của hắn chỉ kéo đến vạt áo của nàng, nước sông chảy xiết liền đem
nàng đẩy đi phía trước.
“Nguyệt Quang!”
Hắn liều chết đuổi theo, nhưng y phục ướt đẫm làm hành động hắn trở nên chậm lại ──
Rốt cục, hắn bổ nhào thân kéo nàng, đem nàng từ trong nước ôm lấy, đi về phía bên bờ.
Nguyệt Quang không ngừng ho khan, nước mắt cũng không nhịn
được chảy xuống, hai tay nắm chặt không khách khí đấm hắn, “Ngươi muốn
hại chết ta phải không?” Xú nam nhân đáng ghét! Nếu như không phải là
hắn nói muốn bơi, nàng cũng sẽ không gặp phải nguy cơ chết chìm!
“Ta nào có? ! Ta chỉ là ──”
“Ngươi cố ý! Khụ khụ khụ. . . . . .” Nàng quá mức kích động.
Lại ho lên, còn vừa đánh hắn, muốn đem tất cả kinh sợ vừa rồi phát tiết
trên người hắn.
Thủy Tàn Tâm cũng sợ hãi. Hắn ôm chặt lấy nàng, trong lòng âm thầm trách mắng mình lỗ mãng