
Anh Nam lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người anh không còn là
chiếc áo sơ mi anh mặc lúc ra khỏi cửa hôm thứ năm. Lúc ấy anh mặc một
chiếc áo sơ mi màu xanh, giờ đã đổi thành màu xám. Mà chiếc áo sơ mi xám này mấy tuần trước đã vô duyên vô cớ mất tích ở trong tủ quần áo. Giờ
nó lại xuất hiện, điều đó cho thấy rõ ràng rằng nó chắc chắn phải có một chỗ “chứa” nào đó khác.
Thẩm Anh Nam đột nhiên căm hận bản thân
mình sao mà quá thông minh. Sau đó cô chợt cảm thấy xương cốt toàn thân
như tê dại, đau nhức, cứng đơ, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể làm
cho chúng gãy vụn ra.
Thế là cuối cùng cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Nhân lúc Tề Cường ngồi xem ti vi, cô liền lại gần, trực tiếp chất vấn anh.
Thẩm Anh Nam hỏi:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?
Tề Cường:
- Hả?
Thẩm Anh Nam lớn tiếng:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không? Cứ nói thẳng ra đi, tôi có thể chịu đựng được!
Câu hỏi của Thẩm Anh Nam đúng là rất đường đột, mà Tề Cường lại chưa kịp
phản ứng lại, vì vậy anh im lặng theo bản năng. Tề Cường càng im lặng
thì Thẩm Anh Nam càng tuyệt vọng. Nếu như Tề Cường nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi rằng cô nói
bậy bạ, suy nghĩ vớ vẩn thì tốt biết mấy.
Thế nhưng Tề Cường chỉ
im lặng, chắc là vì cảm thấy không khí còn chưa đủ nặng nề nên vừa im
lặng vừa rít thuốc lá. Hút hơi đầu tiên anh bắt đầu đưa mắt khắp nơi tìm cái gạt tàn. Cái động tác này thật là giả tạo, điều đó đủ để cho thấy
anh ta có tật giật mình.
Lúc này Thẩm Anh Nam đã mất kiểm soát, cô cao giọng:
- Anh nói cho tôi biết sự thật đi!
Cô ngẩng cao đầu nhìn Tề Cường, mong mỏi câu trả lời từ anh. Cô đang chờ
đợi cái đáp án khủng khiếp ấy được đưa ra từ miệng anh và đâm thẳng vào
trái tim cô.
Cuối cùng Tề Cường cũng tìm được cái gạt tàn, vẩy
tàn thuốc vào, ánh mắt cố tình lảng tránh ánh mắt của Thẩm Anh Nam,
miệng chậm rãi nói:
- Trước khi thừa nhận chuyện này, tôi nghĩ cô cần phải hiểu một chuyện khác! Chuyện này cứ canh cánh trong lòng tôi,
kể từ khi chúng ta quen nhau cho đến nay.
Tề Cường im lặng một lát rồi tiếp tục nói:
- Về chuyện giữa cô và bạn trai cũ. Cô và anh ta đã từng lên giường với
nhau, đó không phải là lỗi của cô, hơn nữa ngay từ khi mới bắt đầu yêu
nhau cô đã nói với tôi chuyện này, không hề lừa gạt tôi. Tôi biết tôi
không tốt, nhưng tôi không thể chịu được chuyện này. Bao nhiêu năm nay,
tôi đã cố kiểm soát bản thân nhưng không thể nào ngăn được bản thân mình nghĩ đến chuyện đó, tôi thực sự không chịu được!Ai mà ngờ được từ lúc Thẩm Anh Nam tuyên bố có nguy cơ sẽ li hôn cho đến khi cô li hôn thật chỉ vỏn vẹn có một tháng trời.
Thẩm Anh Nam vốn nghĩ sẽ âm thầm chịu đựng, dù sao đàn ông cũng không kiên
nhẫn bằng cô. Cứ lặng lẽ chịu đựng mãi, cuối cùng Tề Cường có thể sẽ ngộ ra và tiếp tục sống hòa thuận với cô như trước đây.
Cô thề sau
này sẽ không cãi nhau với Tề Cường nữa. Hai người đã sống với nhau mấy
năm nay rồi, chắc chắn Tề Cường cũng có tình cảm với cô. Trước đấy, vào
một buổi sáng, cô hâm nóng sữa, bất cẩn làm rơi cốc sữa nóng xuống đất,
cái cốc vỡ tan, phát ra một âm thanh chói tai. Tề Cường lao đến, trước
tiên là kiểm tra những ngón tay của cô, sau đó mới thu dọn những mảnh vỡ tung tóe dưới đất.
Thế nhưng thứ sáu tuần này, Tề Cường vẫn
không về nhà ngủ như thường lệ. Thẩm Anh Nam nằm ở trên giường, không tự chủ được mình thay anh viện ra vài cái lí do: chắc chắn là tiệc tùng xã giao đến khuya nên đã tìm một nhà trọ nào đó cho khách hàng rồi ngủ lại đó rồi. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng thứ bảy Tề Cường trở về, Thẩm Anh Nam lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người anh không còn là
chiếc áo sơ mi anh mặc lúc ra khỏi cửa hôm thứ năm. Lúc ấy anh mặc một
chiếc áo sơ mi màu xanh, giờ đã đổi thành màu xám. Mà chiếc áo sơ mi xám này mấy tuần trước đã vô duyên vô cớ mất tích ở trong tủ quần áo. Giờ
nó lại xuất hiện, điều đó cho thấy rõ ràng rằng nó chắc chắn phải có một chỗ “chứa” nào đó khác.
Thẩm Anh Nam đột nhiên căm hận bản thân
mình sao mà quá thông minh. Sau đó cô chợt cảm thấy xương cốt toàn thân
như tê dại, đau nhức, cứng đơ, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể làm
cho chúng gãy vụn ra.
Thế là cuối cùng cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Nhân lúc Tề Cường ngồi xem ti vi, cô liền lại gần, trực tiếp chất vấn anh.
Thẩm Anh Nam hỏi:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?
Tề Cường:
- Hả?
Thẩm Anh Nam lớn tiếng:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không? Cứ nói thẳng ra đi, tôi có thể chịu đựng được!
Câu hỏi của Thẩm Anh Nam đúng là rất đường đột, mà Tề Cường lại chưa kịp
phản ứng lại, vì vậy anh im lặng theo bản năng. Tề Cường càng im lặng
thì Thẩm Anh Nam càng tuyệt vọng. Nếu như Tề Cường nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi rằng cô nói
bậy bạ, suy nghĩ vớ vẩn thì tốt biết mấy.
Thế nhưng Tề Cường chỉ
im lặng, chắc là vì cảm thấy không khí còn chưa đủ nặng nề nên vừa im
lặng vừa rít thuốc lá. Hút hơi đầu tiên anh