
bắt đầu đưa mắt khắp nơi tìm cái gạt tàn. Cái động tác này thật là giả tạo, điều đó đủ để cho thấy
anh ta có tật giật mình.
Lúc này Thẩm Anh Nam đã mất kiểm soát, cô cao giọng:
- Anh nói cho tôi biết sự thật đi!
Cô ngẩng cao đầu nhìn Tề Cường, mong mỏi câu trả lời từ anh. Cô đang chờ
đợi cái đáp án khủng khiếp ấy được đưa ra từ miệng anh và đâm thẳng vào
trái tim cô.
Cuối cùng Tề Cường cũng tìm được cái gạt tàn, vẩy
tàn thuốc vào, ánh mắt cố tình lảng tránh ánh mắt của Thẩm Anh Nam,
miệng chậm rãi nói:
- Trước khi thừa nhận chuyện này, tôi nghĩ cô cần phải hiểu một chuyện khác! Chuyện này cứ canh cánh trong lòng tôi,
kể từ khi chúng ta quen nhau cho đến nay.
Tề Cường im lặng một lát rồi tiếp tục nói:
- Về chuyện giữa cô và bạn trai cũ. Cô và anh ta đã từng lên giường với
nhau, đó không phải là lỗi của cô, hơn nữa ngay từ khi mới bắt đầu yêu
nhau cô đã nói với tôi chuyện này, không hề lừa gạt tôi. Tôi biết tôi
không tốt, nhưng tôi không thể chịu được chuyện này. Bao nhiêu năm nay,
tôi đã cố kiểm soát bản thân nhưng không thể nào ngăn được bản thân mình nghĩ đến chuyện đó, tôi thực sự không chịu được!
Tề Cường cố tình lặp đi lặp lại ba từ “không chịu được" khiến cho tai của Thẩm Anh Nam như ù đi.
Cô không biết nên đối phó thế nào. Cô vốn đã nghĩ ngợi ổn thỏa rồi, cho dù Tề Cường thừa nhận anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô cũng sẽ tha thứ cho anh. Cô sẽ hứa với anh sẽ không bao giờ cãi nhau với anh nữa,
sẽ không ngăn cấm anh hút thuốc, anh nói thế nào thì làm thế nấy… Thế
nhưng Tề Cường đang nói cái gì vậy? Anh ta nói không thể chịu đựng được? Hơn nữa ngần ấy năm trời anh ta chưa bao giờ chịu đựng được chuyện này?
Thật là quá hoang đường!
Cuối cùng Tề Cường còn nói:
- Cô hãy tin tôi, đây là lần đầu tiên tôi nói thật với cô. Tôi không cố ý phản bội cô, tôi quả thực không thể chịu đựng được, là một thằng đàn
ông, tôi thực sự quá khổ tâm!
Thôi được rồi! Phụ nữ hớn hở lao
vào hôn nhân cũng chính là đang hướng đến những “sự thật” về đàn ông.
Tôi yêu anh, tôi sẽ chăm sóc anh cả đời, kể từ nay không còn phiêu bạt,
không còn lừa dối... Đàn ông lấy bạn có nghĩa là anh ta định cho bạn
nhìn thấy bộ mặt thật của mình, bao gồm cả chuyện anh ta nói mơ, xì hơi
hay ngáy to mỗi đêm...
Làm sao có thể chưa từng có một câu nói thật cơ chứ? Câu nói duy nhất ấy chẳng lẽ phải để đến lúc li hôn mới nói hay sao?
***
Giang Yến Ni kiên nhẫn chờ đợi Thẩm Anh Nam khóc lóc xong. Trong tiếng khóc
than của Thẩm Anh Nam không chỉ có sự đau thương mà còn có cả nỗi sợ hãi về tương lai. Cô ấy phải “giải phóng” hết tâm sự của mình mới có thể
bình tĩnh để mà suy nghĩ.
Thực ra nếu như Thẩm Anh Nam có đủ “trí khôn” thì cô đã không thoải mái li hôn như vậy, thoải mái tới mức ngay
bản thân Tề Cường cũng không dám tin, không dám tin chỉ trong khoảnh
khắc anh đã có thể thoải mái ca vang bài “bầu trời giải phóng thật là
xanh”...
Khi Tề Cường nói xong hết chuyện anh ta “không chịu đựng được”, Thẩm Anh Nam phát hiện ra mình đã tương đối bình tĩnh. Cô “hào
phóng” nói:
- Tôi muốn li hôn!
Thẩm Anh Nam “hào phóng”
như vậy khiến cho Tề Cường ngây người ra vì ngạc nhiên, chẳng kịp phản
ứng gì. Thẩm Anh Nam lớn giọng nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục!
Sau đó là tiếng dép của cô lê trên sàn nhà, nặng nề đi vào phòng.
Thực ra tối đó Thẩm Anh Nam đã mất ngủ cả đêm. Tề Cường đêm đó ngủ ở trong
phòng đọc sách, không hề quay về phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh cô như
mọi lần. Cho dù không động chạm nhưng hai người có thể tâm sự với nhau
trong bóng tối.
Nhưng ngay cả chuyện này Tề Cường cũng không làm, anh muốn chặn hết tất cả con đường của cô.
Thẩm Anh Nam căm hận tột độ, mấy năm rồi, nếu như Tề Cường thật sự “không
chịu được” thì tại sao không nói sớm? Cho dù là sớm hai năm, sớm ba năm?
Thẩm Anh Nam thở dài ngồi dậy khỏi giường, bật đèn lên và đi vào nhà vệ
sinh, tỉ mỉ quan sát mình ở trong gương. Thật sự già quá rồi! Những nếp
nhăn đã hằn rõ trên mặt, từ hai bên cánh mũi chạy xuống, khiến khuôn mặt của cô ủ rũ như một con mèo đang bị ốm.
Mèo cũng có lòng tự trọng của nó.
Ngày hôm sau, Thẩm Anh Nam thực sự đi làm thủ tục li hôn với Tề Cường. Quá trình vô cùng
thuận lợi, không có hiện tượng đột nhiên ngắt điện hay hết giấy chứng
nhận li hôn, để hôm khác đến làm... Người phụ trách đóng lên một con dấu mà không hỏi han hai người bất kì câu nào, chỉ thản nhiên đóng dấu.
Lúc này, Thẩm Anh Nam dường như mới tỉnh ngộ và cảm nhận được bầu trời đang sập xuống đầu mình. Thế nhưng cô vẫn kìm nén được để không rơi lệ.
Lúc cô thật sự khóc òa là khi ngồi ở phòng khách nhà Giang Yến Ni. Nhìn bản chứng nhận li hôn màu đỏ sẫm trên tay, trông không khác nhiều so với
bản chứng nhận kết hôn, nhưng bức ảnh trên đó thì đã trở thành ảnh một
người, Thẩm Anh Nam không khỏi bật khóc nức nở.
Cô khóc đến tối tăm mặt mũi, dùng hết rất nhiều giấy vệ sinh để lau nước mắt, nước mũi.
Chỉ sau một đêm, Thẩm Anh Nam đã trở thành một phụ nữ đã li dị. 29 tuổi,
cao một mét năm chín, nặng 60 kilôgam, không con cái, đã li dị, k