
nhân có thể theo thời gian chồng chất đi ra, mà thanh xuân thì không quay
lại, cho nên càng đáng giá, càng phải quý trọng."
Phương Manh Manh chu miệng: "Nhưng con thấy mẹ
như vậy, cô xem ánh mắt của cha mỗi lần nhìn mẹ đều ôn nhu, giống như nâng trên
tay sợ rớt, con cũng muốn khiến cho Ki ca ca nhìn con như vậy."
Phương Nam bất giác mỉm cười: "Cho nên con ở
trước mặt tiểu tử Phùng gia, ngụy trang thành bộ dáng ôn nhu hiền lành, là cảm
thấy thằng nhóc đó thích con gái như vậy?"
Manh Manh gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xẹt qua
một tia ảm đạm: "Cô đã thấy rồi đó, Thiệu Tình cũng là dạng người giống
mẹ, lúc trước Ki ca ca rất thích cô ta."
Phương Nam thương tiếc sờ sờ đỉnh đầu cô: "Manh
Manh, tình yêu có đôi khi cần tranh thủ, nhưng không thể miễn cưỡng, nếu cậu ta
vô luận thế nào cũng không phải là của con, con phải học cách buông tay."
Phương Nam có đôi khi cảm thấy, cuộc sống ước chừng
đều rất công bằng, ông trời ban cho Manh Manh vẻ xinh đẹp cùng tài văn chương,
có lẽ sẽ không cho con bé một đoạn tình yêu thuận buồm xuôi gió.
Manh Manh lại như đinh đóng cột nói: "Ki ca ca là
của con, con chắc chắn thế." Kỳ thật Phương Nam cũng buồn bực hiểu được,
mấy năm nay, Manh Manh cùng thằng nhóc Phùng gia thủy chung ở cùng một nơi, nói
thật, tuy nói chức vị cha Phùng Ki hiện nay không thấp, nhưng dù sao cũng không
có nền tảng gì, xét dòng dõi, cùng Phương gia tuyệt đối không môn đăng hộ đối.
Hơn nữa Manh Manh còn xuất sắc như vậy, là một khối
bảo vật trong lòng ông bà Phương gia, từ nhỏ đến lớn với tiểu nha đầu không có
nửa điểm không vừa ý, đối với con bé cùng anh trai lại nghiêm khắc dạy dỗ, đến
khi Manh Manh lớn lên, một chút cũng không giảm, cũng may tiểu nha đầu không
chịu thua kém, có chủ ý của mình, rất có nguyên tắc.
Theo ý ông bà Phương gia, quét mắt đảo qua, toàn thế
giới cũng không thấy có một tiểu tử nào có thể xứng với cháu gái bảo bối này,
càng đừng nói đến tiểu tử Phùng gia, chẳng qua chuyện tiểu nha đầu quyết định,
Thiên Vương lão tử cũng không sửa được, điểm ấy không khác gì cha con bé -
Phương Chấn Đông.
Ông bà Phương gia không phản đối, nhưng cũng chưa tán
thành, lại nói năm trước, theo ý Manh Manh đem Phùng Ki đưa vào quân khu B, đây
cũng coi như ngầm đồng ý đi! Cho nên mới nói nguyên tắc của Ông bà Phương gia,
ở trên người nha đầu kia cho tới bây giờ đều không có giá trị.
Đối với đoạn tình cảm lưu luyến ngoài ý muốn của Phùng
Ki ba năm trước đây, Phương gia rất rõ ràng, dù sao người Manh Manh muốn gả ở
trong quân đội, mọi người trong quân khu làm sao có thể nhìn như không thấy,
tuy rằng cuối cùng đã giải quyết, nhưng chuyện này, Phương Nam cảm thấy, sẽ là
một khối chướng ngại trên đường Manh Manh truy đuổi tình yêu, dù sao cũng không
quang minh lỗi lạc.
Tính tình Phùng Ki lại không hề có chuyển biến, cho
nên, hiện tại Phương Nam cho là tiểu nha đầu nên có dự phòng, miễn cho đến lúc
đó lại ngã đau không đứng dậy nổi.
Phương Nam quyết định không cùng tiểu nha đầu thảo
luận việc này nữa, dù sao Manh Manh mới mười chín, còn chưa tốt nghiệp đại học,
việc yêu đương kết hôn còn rất sớm, nói tránh sang đề tài khác: "Nghe Hiểu
Phong nói, con tham gia Câu lạc bộ leo núi, thế nào? Có cần cô tài trợ một chút
tài chính hay không?"
Mắt Manh Manh sáng lên vội vàng gật đầu: "Dạ!
Cần, cần, cô là tốt nhất!" Phương Nam vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của
con bé: "Nhóc nịnh hót, trách sao bà nội nói con là tiểu tham tiền, tiền
mừng tuổi hàng năm của con, học bổng, đi đâu hết rồi, cũng không thấy con mua
cái gì."
Manh Manh chu miệng: "Đây là đồ cưới của người
ta, không thể động vào, chuẩn bị cho tương lai sống cùng Ki ca ca." Phương
Nam bật cười: "Nghĩ đến lâu dài thật nhỉ, con sợ còn thiếu nhiều tiền sao,
yên tâm, đồ cưới tương lai cô ra cho con, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Manh Manh lắc đầu: "Cô thương con, con biết, Nhưng con muốn tự mình để
dành tiền, dùng năng lực của mình kiếm tiền, Ki ca ca cũng như thế, anh ấy cho
tới bây giờ cũng không lấy của cô chú một đồng nào, nếu con gả cho anh ấy, phải
tôn trọng anh ấy."
Phương Nam thở dài: "Tiểu nha đầu, con hành động
điên rồ a! Đến đây, nói cho cô nghe, Câu lạc bộ leo núi các con có hoạt động
gì..."
Phương Manh Manh không nghĩ mình hành động điên rồ, vì
cô thích Phùng Ki, không có đạo lý, không có nguyên nhân, cô chỉ biết, cô muốn
gả cho anh, cùng anh cả đời bên nhau, cô không biết đây là cố chấp, hay là tình
yêu của cô.
"Phương Manh Manh!" Manh Manh từ trong lớp
học đi ra, liền thấy ở đối diện một nam sinh lớp trên đứng dưới ánh mặt trời,
mặc dù bên người Manh Manh chưa từng thiếu qua nam sinh điển trai, nhưng Sài Tử
Hiên vẫn làm Manh Manh kinh diễm một trận như cũ.
Sài Tử Hiên là đàn anh năm ba, cũng liên tục là trợ
giảng ba năm, danh tiếng như cồn, vô cùng tài giỏi, người ngưỡng mộ vô số, nhân
vật tinh anh của trường Luật, cũng là nhóm trưởng của Câu lạc bộ leo núi.
Lúc trước Manh Manh lựa chọn Câu lạc bộ leo núi, hoàn
toàn là vì thích vận động leo núi, Manh Manh thích cái loại c