Anh Sẽ Phải Yêu Em

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324314

Bình chọn: 9.00/10/431 lượt.

câu, ngủ say trong lòng anh, Phùng Ki ôm cô, đi vào trong

phòng ngủ, vô cùng cẩn thận đem cô đặt ở trên giường.

Hơi hơi

xoay người trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô hôn một cái, vừa muốn đứng

lên, lại bị tiểu nha đầu một phen ôm lấy, tiểu nha đầu từ từ nhắm hai mắt, lực

tay lại lớn.

Phùng

Ki không khỏi buồn cười, đành phải nằm ở bên cạnh cô, mắt tiểu nha đầu không

mở, thân thể lại giống như tự có chủ ý, tay chân cùng sử dụng, gác lên trên

người anh, giống như một cái gối ôm.

Phùng

Ki kéo chăn đắp cho hai người, đã có chút ngủ không được, cúi đầu đánh giá tiểu

nha đầu trong lòng, dưới ngọn đèn ấm áp, tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người,

giống như một giấc mộng.



thích quấn quít lấy anh, từ nhỏ đến lớn, thời điểm hai người ở cùng một chỗ, cô

đều ngủ cùng anh, sau lại thành thói quen, cứ như thế đến giờ.

Chính

Phùng Ki cũng biết, làm như vậy là không ổn, nhưng anh lại không thể cự tuyệt

cô, chỉ cần cô chu cái miệng nhỏ nhắn, nháy ánh mắt ngập nước nhìn anh, anh

thậm chí muốn vì cô gom ánh sao trên trời, cô đáng yêu như vậy, ngây thơ, xinh

đẹp như vậy, anh nghĩ, chính mình sẽ vĩnh viễn che chở cô, cho đến khi tìm được

một người mà chính mình có thể tiếp nhận mới thôi.

Phùng

Ki cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, tiểu nha đầu đã trưởng thành, có lẽ không còn lâu

lắm, nghĩ đến đây, thế nhưng có một tia buồn bã không buông, nổi lên trong lòng

Phùng Ki…



"Cô à, lúc trước cô làm thế nào mà thành công gả

cho dượng, bà nội nói, lúc trước dượng là thầy giáo của cô mà?" Phương

Manh Manh ôm cánh tay Phương Nam quấn trên người cô, mắt to chớp chớp, hết sức

đáng yêu.

Phương Nam gõ lên cái trán của cô: "Thế nào? Tiểu

Manh Manh nhà chúng ta sốt ruột, muốn gạt khối đầu gỗ Phùng gia kia lừa về nhà

rồi sao?" Manh Manh chu miệng, đứng trước mặt Phương Nam xoay một vòng:

"Cô à, cô nói con có phải rất đẹp hay không, hay là còn khiếm khuyết hương

vị phụ nữ, vì sao Ki ca ca một chút phản ứng cũng không có?"

Phương Nam làm như thật sự đánh giá cháu gái một vòng,

nói thật, tiểu nha đầu xinh đẹp có điểm khiến người hận, tư sắc ngũ quan hoàn

toàn thừa kế nhà mẹ đẻ cô, bộ dáng nhỏ nhắn này đi đến chỗ nào cũng đều vô cùng

gây chú ý, nói đến hương vị phụ nữ, tiểu cô nương mười chín tuổi, thì đương nhiên thiếu một chút hương vị phụ nữ rồi, nhưng cái loại thanh xuân

vô hạn này, càng toả sáng loá mắt ở trên người cô.

Từ lúc mới đi học, đã trêu chọc không ít nam sinh, mà

nha đầu kia dáng dấp rất uyển chuyển nhẹ nhàng, tính tình ẩn bên trong lại thật

sự là... Phương Nam không khỏi thở dài. Bà nội Manh Manh nói tiểu nha đầu giống

cô, Phương Nam cảm thấy, nha đầu kia hoàn toàn là trò giỏi hơn thầy, khí thế áp

đảo, ít nhất cô khi đó vẫn là có vẻ uyển chuyển, không giống nha đầu kia có thể

đem người đả kích đến ngập trong bùn.

Cô còn nhớ, lúc tiểu nha đầu học trung học, lúc đầu có

nam sinh thích con bé, trên đường tan học ngăn con bé lại mà thổ lộ, lúc ấy bản

thân đúng lúc tiện đường đi đón nó, nhìn thấy thật rõ ràng.

Lại nói, nam sinh kia thực rất xuất sắc, mặc dù lộ

chút vẻ ngây ngô, nhưng cũng không phải nam sinh bình thường, chọn thời gian

đó, tất nhiên không phải phàm phu tục tử, chỉ tiếc gặp gỡ phải tiểu nha đầu,

chắc đời trước không đốt nhang thơm, nên mới lưu lại một bóng ma thế này.

Tiểu Manh Manh đùa nghịch đầu quai ba lô ở trên vai,

đánh giá đối phương một vòng từ trên xuống dưới, đầu ngón út xinh đẹp vươn ra,

nói thẳng: "Bạn muốn theo đuổi tôi?"

Phương Nam ngồi ở trong xe, cũng có thể thấy khuôn mặt

nam sinh tuấn tú kia đỏ bừng, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí gật gật đầu, ánh

mắt thẳng tắp dừng ở trên mặt Tiểu Manh Manh, ánh mắt nóng bỏng chân thành như

thế, mà Manh Manh lại ôm cánh tay lạnh lạnh nói: "Dựa vào cái gì..."

Phương Nam bi ai thay nam sinh kia hồi lâu, gặp gỡ

tiểu ma nữ nhà cô, xem như cậu ta xui xẻo. Tiểu Manh Manh bề ngoài giống mẹ,

nội tâm lại cùng mình có được ý chí mạnh mẽ của anh trai, giống nhau như đúc,

từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì, làm như thế nào, người khác nói cái gì, khuyên

cái gì, cũng không nghe, chỉ nhận thức đúng một con đường có thể đi đến.

Dĩ nhiên, tính cách đó nó thực giống cha nó, Tiểu Manh

Manh cũng rất giống cô của mình, tóm lại, là một thể tổng hợp, rất sớm, Phương

Nam đã biết, nam nhân thuần phục được tiểu ma nữ nhà cô, trên thế giới này căn

bản không có, trừ phi cô nhỏ tự nguyện bị thuần phục, tựa như thằng nhóc của

Phùng gia.

Trong nhà, ông bà nội của Manh Manh đều buồn bực, tiểu

ma nữ tính tình hoạt bát như vậy tại sao lại thích đầu gỗ ngốc nghếch nhà họ

Phùng, nói đầu gỗ ngốc nghếch một chút cũng không sai, từ nhỏ đến lớn, bị Manh

Manh quấn lấy nhiều năm như vậy, tiểu tử kia cũng không hiểu được, không phải

đầu gỗ ngốc nghếch là cái gì, không chỉ là đầu gỗ ngốc nghếch, mà là đầu gỗ

ngốc nghếch ngàn năm.

Năm đó, cha của cậu ta - Hiểu Phong so với tiểu tử này

thông minh hơn nhiều. Phương Nam đem Manh Manh túm đến bên người mình, nhìn cô

nói: "Con cần cái hương vị phụ nữ để làm gì, tiểu nha đầu mới lớn này, vị

nữ


Insane