
lại hận mình như vậy, hận đến không tiếc cùng anh kéo nhau mà chết.
Diễn tập quân sự lần này là diễn tập hải - lục -
không liên hợp, quy mô rất lớn, tự nhiên tính nguy hiểm cũng cao hơn rất nhiều,
diễn tập quân sự giai đoạn ba là diễn tập đổ bộ thực chiến, chính là vượt qua
khi cơn lốc nổi lên trên biển, sóng biển mãnh liệt, cao nhất lên tới hai mét
rưỡi, Phùng Ki ở trong xe tăng đột nhiên tắt máy, bị cuốn vào đáy nước, vì
tránh cho đồng đội thương vong, Phùng Ki chỉ có thể ra lệnh bỏ xe, bơi lên bờ.
Những người khác đều an toàn lên bờ, chỉ có Thiệu
Cương, thể lực chống đỡ không nổi bị sóng to cuốn đi, Phùng Ki xuống biển nghĩ
cách cứu viện, lúc giữ được cậu ta, cậu ta lại bắt đầu kịch liệt phản kháng,
không chịu phối hợp, suýt nữa gây ra hậu quả là hai người cùng chết, cũng may
sau đó gió nhỏ lại, viện binh trên biển phụ trách cứu hộ, cũng nhanh chóng đem
bọn họ cứu lên bờ.
Bởi vì chìm trong nước qua thời gian dài, làm phổi
bị phù, Phùng Ki cùng Thiệu Cương không thể không rút khỏi diễn tập quân sự,
nhập viện trị liệu, trên biển lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, lại nhìn thấy
tình cảnh lúc trước, nếu trước đó Phùng Ki còn có một chút hoài nghi, hiện tại
đã vô cùng rõ ràng.
Sở dĩ mấy ngày trước hôm diễn tập quân sự, Thiệu
Cương bỗng nhiên tìm anh tỏ vẻ muốn theo anh cùng nhau tham gia diễn tập quân
sự, mục đích vì muốn đối phó anh, có lẽ là do biến cố liên tục, làm cho tâm lý
chàng trai Thiệu Cương mới hai mươi tuổi, bắt đầu cố chấp vặn vẹo, làm ra hành
vi điên cuồng như vậy.
Phùng Ki đã nghe Lưu Triệu sơ lược nói qua tình cảnh
Thiệu Cương ở đoàn tân binh chịu bị khi dễ, chính là vì điểm ấy, lúc Thiệu
Cương đưa ra ý muốn theo anh diễn tập quân sự, Phùng Ki mới phá lệ đáp ứng, một
là do Manh Manh từng đồng ý với Thiệu Tình, muốn chiếu cố em trai của cô, còn
một lý do nữa, là Phùng Ki muốn giúp đem Thiệu Cương tách khỏi đoàn tân binh ăn
chơi trác táng kia, vốn là ý tốt, lại không nghĩ rằng Thiệu Cương muốn đẩy anh
vào chỗ chết.
Phùng Ki không né tránh thẳng tắp nhìn anh: "Vì
sao?" "Vì sao?" Thiệu Cương không khỏi muốn cười, Phùng Ki lại
hỏi anh vì sao, chị gặp chuyện, anh ở trong quân doanh chịu nhục nhã, trừ ghi
hận lên người Phùng Ki, Thiệu Cương không biết nên tìm ai đòi công đạo, anh hận
Phùng Ki thấu xương, hết thảy đều là vì Phùng Ki, gã đàn ông có mới nới cũ này.
Thiệu Cương cảm thấy, chị mình sở dĩ rơi vào hoàn
cảnh như thế, không thể không liên quan tới Phùng Ki, không nghĩ cũng biết,
khẳng định là lúc trước Phùng Ki vì Phương Manh Manh, sắp cưới chị thì lại chia
tay, chị rơi vào đường cùng, mới làm ra chuyện như vậy, một người không hề có
bối cảnh, không dựa vào quen biết, muốn đứng vững ở bộ đội, trừ cách này, chị
anh còn có thể làm gì.
Nếu lúc trước Phùng Ki không chia tay với chị, hết
thảy những chuyện này cũng sẽ không phát sinh, nghĩ đến đây, Thiệu Cương oán
hận nói: "Anh không nên vì Phương Manh Manh mà bỏ chị của tôi, chuyện sau
này của chị tôi, anh không chỉ không hỗ trợ, thậm chí cả tâm đồng tình cũng
không bố thí, đúng, chị tôi và tôi thật đáng đời, chị tôi không biết lượng sức
muốn trèo cao tới tham mưu trưởng Phùng, tôi cũng phải dựa vào chị tôi mà ăn
chén cơm nhà binh này, hai chị em chúng tôi không có tiền đồ, cho nên rất đáng
bị khinh thường, bị chà đạp. Nhưng cuối cùng chị tôi rơi vào tình cảnh như vậy,
anh lại từng bước thăng chức, hơn nữa lại kết hôn cùng Phương Manh Manh. Anh
không biết là, ông trời rất không công bằng, trời bất công tôi liền tự mình tìm
công bằng, đáng tiếc lần này không giết chết anh..."
"Sầm..." Cửa phòng bệnh bị đá văng, đầu
Manh Manh như bốc lửa tiến vào, không nói tiếng nào, đưa tay trực tiếp khóa yết
hầu Thiệu Cương, ấn lên trên tường: "Không phải anh nói muốn tìm công bằng
sao, hiện tại tôi liền giúp anh tìm công bằng." Xoay bàn tay, làm nhiều
việc cùng lúc, chát chát... Mấy bạt tay liền đánh lên mặt Thiệu Cương.
Phùng Ki ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại:
"Manh Manh, Manh Manh, dừng tay, em dừng tay lại cho anh, khụ..."
Cũng bất chấp còn mang ống truyền dịch, xuống giường ngăn Manh Manh còn muốn
giơ tay lại, âm thanh ho khan kịch liệt khiến Manh Manh buông Thiệu Cương ra,
Thiệu Cương kịch liệt thở dốc vài cái, dựa vào tường.
Phùng Ki bình tĩnh lại, túm tay Manh Manh kéo đến
một bên, nói với Thiệu Cương: "Lúc trước là chị cậu đề nghị chia tay, về
chuyện sau đó cậu và chị cậu gặp phải, tôi chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối, về phần
nguyên nhân tạo thành tiếc nuối, tôi và Manh Manh không có chút quan hệ nào,
chi tiết trong đó cậu nên về hỏi chị mình, về phần chuyện xảy ra khi diễn tập
quân sự, tôi cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì oán hận của bản thân, liền gây ra
chuyện như vậy, cậu không xứng làm một binh sĩ, hiện tại cút ra ngoài cho tôi,
ngay lập tức."
Người như Thiệu Cương kỳ thật có rất nhiều, bởi vì
oán hận của bản thân, hoặc là tự mình gây nên, liền đem tất cả nguyên nhân đổ
lên trên đầu người khác, chưa bao giờ tự xét lại khuyết điểm trong tính cách
của mình, hành vi anh cho là công b