Pair of Vintage Old School Fru
Anh Sẽ Lại Cưa Em Nhé

Anh Sẽ Lại Cưa Em Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321945

Bình chọn: 9.00/10/194 lượt.

ấn… Và bao giờ cũng vậy, cứ mỗi lần chat, Tuấn lại không quên hỏi cô

trưa nay ăn gì? Ăn được mấy bát? Có ngon miệng không? Phải ăn nhiều cho khỏe!

Sáng chị đi làm có bị tắc đường không? Nhớ đi cẩn thận nhé! Cô thấy vui vì được

chia sẻ.

Tuấn còn kể rằng cậu đang thuê nhà bên Gia Lâm. Một mình nên chỉ toàn cơm bờ

cơm bụi. Cô bỗng nảy ra ý định sẽ đến thăm cậu em đồng nghiệp và làm một bữa

liên hoan nho nhỏ chiêu đãi Tuấn. Vả lại, cô cũng chưa bao giờ đi xe máy một

mình qua cầu Chương Dương. Cô thấy háo hức.

Biết ý định của cô, Tuấn cũng háo hức không kém:

- Chị sang em chơi nhé! Tiện thể dọn dẹp cho em với! Chứ nam giới ở một mình

cũng luộm thuộm lắm!

- Mình sẽ làm món gì ăn em nhỉ!

- Bún sườn chị nhé! Lâu lắm rồi em không được ăn món đó.

Lời gợi ý của Tuấn thật trúng ý cô. Quả thực, cô cũng đã nghĩ đến món đó. Vừa

là sở thích mà cũng là món “tủ của cô.

5. Sáng thứ 7, cô dậy sớm đi chợ. Mua nào sườn, dọc mùng, cà chua, hành, ngổ,

mùi tàu, sấu, nào mắm, muối, gia vị, dấm, tương ớt…Vậy mà loay hoay một lúc cũng

phải hơn 9h sáng cô mới qua được cầu Chương Dương. Xuống Nguyễn Văn Cừ, rẽ trái,

đây rồi, ngõ vào nhà Tuấn đây rồi. Cô đừng đầu ngõ, gọi điện cho Tuấn. Cô ngỡ

ngàng khi đứng trước mình không phải là một cậu Tuấn đen đen và gầy gầy ngày

nào. Trông Tuấn khác quá, trắng và mập hơn trước nhiều. Lại còn rất dí dỏm: “Chà

chà, chị gái của em hồi này trông xinh và duyên quá! Ra đường chắc em không nhận

ra chị mất. Mà chị mua gì nhiều thế này? Định cho em ăn cả tháng luôn hay sao

vậy?”.

Khi chưa sang nhà Tuấn, cô cứ hình dung ra một căn phòng chắc phải rất bừa

bộn. Nhưng không phải, thật gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ. Mỗi lần cô nhấp nhổm

đứng lên định đi làm bếp, Tuấn lại cười “Chị yên tâm, tẹo nữa hai chị em mình

cùng làm, loáng một cái là xong thôi mà! Chị cứ ngồi đây để em nói chuyện đã

nào!...”. Lúc vào bếp, cô mới thấy những đồ “gia vị” cô mang theo là thừa, nhà

Tuấn có đủ hết rồi. Tuấn bảo: “Nhà em cái gì cũng có rồi, nhưng cái quan trọng

nhất lại chưa có!” “Hihi, chắc tại em kén quá đấy mà!” “Đâu có, các nàng toàn

chê em nghèo thôi à! Chê em ở quê thôi à! Chị xem có em nào giới thiệu cho em

chị nhé!” “Ừ, để chị xem. Nhưng chị sợ làm mối lái lắm. Bắn súng không nên phải

đền đạn thì chết dở!”. Hai chị em vừa tán gẫu vừa làm bếp. Tiếng cười, tiếng nói

vang khắp căn phòng.

6. Bao cảm giác xốn xang bỗng ùa về khi cô ngồi trước máy tính mỗi buổi trưa,

sau hôm gặp lại Tuấn. Không biết vì cô không có anh em trai hay vì một lý do nào

khác mà cô luôn mong mỏi được trò chuyện cùng Tuấn, được nấu những món ăn ngon

và hợp khẩu vị của cậu em trai.

- Chị ơi! Hôm chị đến em vui lắm. Chị về, em buồn hẳn. Lâu lắm rồi, em mới có

được cái cảm giác ấm cúng, ngon miệng của một bữa ăn tại nhà như thế. - Cô đang

mải mê nhớ lại cuộc gặp với Tuấn hôm thứ 7, thì cậu “nhảy” ra chat - Tuần sau

chị đến nữa chị nhé! Mà chị đừng đi chợ từ nhà. Sang đây rồi hai chị em mình đi,

chị phải hướng dẫn em chọn đồ để sau này nếu vợ có nhờ còn biết chọn chứ!

- Được rồi! Nhưng theo chị, một tháng một lần, chị em mình hãy “cải thiện”

bữa ăn. Chứ tuần nào cũng cải thiện, chị e là em sẽ chán mất, mà chị cũng hết

món “tủ”. Hehe.



Một tháng sau. Hai chị em nấu món canh riêu c

Một tháng sau đó. Hai chị em làm món bít tết.

Một tháng sau đó. Chả cá nướng và hành tây tẩm bột



Bao giờ cũng vậy, cứ ăn trưa xong là Tuấn tranh phần rửa bát. Nghỉ ngơi một

lát là cậu lại thong dong cùng cô mỗi người một chiếc xe máy đưa cô về nhà. Tuấn

bảo “Em phải đưa chị về đến tận nhà mới yên tâm. Chứ nhỡ có anh nào bắt cóc mất

chị của em thì lấy ai nấu món ngon cho em ăn”.

7. Như mọi lần, đến thứ 7 cuối cùng trong tháng, cô lại sang nhà Tuấn. Lần

này hai chị em làm món nem cua bể rán. Rán xong nem, đang nhấc chiếc chảo dầu

sang mâm bếp bên cạnh thì cô kêu lên “Ối, chết rùi, chị bị bỏng rồi!” - Cô quên

không dùng lót tay. “Có chuyện gì thế chị?” - Tuấn đang đứng đằng sau, vội cầm

lấy bàn tay của cô, áp vào mang tai cậu. “Ủa, em làm gì thế?” “Chị ơi! Hồi em

bé, em thấy mỗi lần mẹ em bị bỏng nhẹ là mẹ lại đưa tay vào mang tai, sẽ đỡ ngay

thôi mà!” “Thế bỏng nặng thì làm sao?” “Thì phải đưa vào mang tai của người khác

giới” “Đúng là bài thuốc của em…”.

Tuấn bỏ tay cô ra khỏi mang tai mình. “Chết thật! Chị bị nặng rồi! Đợi em

chạy ù ra hiệu thuốc mua tuyp thuốc bỏng”. Và Tuấn chạy vội đi. Loắng một cái đã

thấy về. “Đây rồi, chị để em bôi cho”.

Nhìn Tuấn cẩn thận cắt đầu tuýp thuốc, cẩn thận lấy bông tăm bôi vào tay cho

mình, Diệp Thư cảm động lắm! Rồi Tuấn cẩn thận cắt từng chiếc nem cho cô. “Hay

để em xúc cho chị nhé! Nhìn chị xúc tay trái kìa, như em bé tập ăn ý, buồn cười

lắm” “Không sao mà, chị làm được mà!” Nhưng miếng nem chưa kịp cho vào mồm thì

lại rơi tõm xuống bát, nước chấm bắn tung tóe. Hai chị em cười vang. “Hôm nay dù

muốn hay không, chị cũng phải để em đưa về rồi. Không những thế, lại còn phải

ngồi sau lưng em nữa. Nếu không, làm sao chị mang xe về được nhà?” - Tuấn cười

tinh nghịch.

8. Chiề