
quá nhạy cảm và
lo xa…Tôi đang là học sinh cuối cấp III, những bài học về chuyện yêu đương sớm
tôi đã quá thấm nhuần! Nhưng giữa tôi và Nguyên Phong đã phải là tình yêu chưa?
Nếu Noel tới, Nguyên Phong nói cái điều ấy ra thì tôi sẽ phải thế nào? Không
hiểu là lo lắng nhiều hơn hay hồi hộp nhiều hơn mà tim tôi cứ đập loạn xạ. Nếu
Nguyên Phong hỏi mình cái điều ấy thì mình sẽ phải làm gì, có quá vội vàng, có
quá sớm không? Và tôi cũng chẳng thể hiểu thứ tình cảm này là gì nữa… Nhưng rồi
tôi đã tìm được câu trả lời cho mình…
Giáng sinh năm ấy…Sau bao nhiêu lần đứng từ xa nhìn ngắm Bảo An, sau những
đấu tranh tư tưởng… tôi quyết định nói ra tất cả những gì mình ấp ủ suốt 3 năm
qua vào đêm Noel năm nay. Tôi chọn vô khối những cây nến nhỏ xinh làm quà tặng
nàng, tôi nghĩ, nụ cười và tâm hồn nàng sẽ còn ấm áp và tỏa sáng hơn nữa bên
những ngọn nến của tôi… Tối hôm đó, lũ bạn cũ chúng tôi lại tụ họp tổ chức Noel,
vờ như chẳng có chuyện gì trước đám bạn cũ, nhưng tôi chưa bao giờ hồi hộp như
thế này. Ngồi tán phét với chúng mà mắt tôi không rời khỏi Bảo An. Nàng mặc
chiếc áo bông trắng giản dị, hai má hồng hào, môi nàng cong cong ương bướng… Lúc
nào Bảo An cũng cho tôi cảm giác dễ chịu, ấm lòng lắm. Buổi họp mặt kết thúc,
tôi và Bảo An về cùng một đường, đoạn đường chỉ đủ dài để nói những câu chuyện
không đầu không cuối. Trời lạnh lắm, ngoài đường người người đi chơi tấp nập,
rực rỡ, hai đứa tôi, hai chiếc xe đạp, hai chiếc mũ đỏ của ông già noel bay bay
trên phố đêm giáng sinh.Tôi ngập ngừng, chẳng thốt nên lời, thực ra, tôi vẫn
đang đấu tranh tư tưởng: nói hay không nói… Nàng trong sáng, hồn nhiên và đáng
yêu lắm, liệu nói những điều này ra, tôi có phá vỡ những điều tuyệt vời nàng
đang có, những điều khiến tôi… muốn ngày ngày được bước đi cùng nàng, muốn được
làm cười thật hạnh phúc, muốn nàng kéo tôi đứng lên, rời xa những cuộc vui vô độ
đã nhấn chìm mình bấy lâu… Nói hay không nói…
Sắp về tới nhà rồi mà Nguyên Phong cứ nói về những câu chuyện trên lớp cậu
ấy. Không lẽ Nguyên Phong đã quên lá thư gửi mình à? Hay Nguyên Phong cố ý “lừa”
mình đây? - tôi trộm nghĩ.
Khi bánh xe đạp của hai đứa dừng trước cửa nhà tôi, hai má tôi bỗng nóng ran,
tim tôi đập nhanh, nhanh lắm… Thấy Nguyên Phong ngập ngừng, 17 tuổi, tôi chưa
học được thói quen kiên nhẫn, và tôi đánh bạo:
- À, thế Nguyên Phong bảo có chuyện gì muốn nói với Bảo An vậy?
1
2
3
4
5
…
20
23 giây im lặng,..
Ngọn đèn đường vàng xen vào giữa hai chúng tôi, Nguyên Phong nhìn vào sâu
thẳm trong mắt tôi. Tôi rùng mình, chớp mắt rồi bỗng thốt lên:
- Ơ, và điều đó là…
Tôi lại chớp mắt nhìn Nguyên Phong thật nhanh, tay kéo chiếc mũ noel lệch
sang một bên, lắc lắc quả bông trên đỉnh mũ, và cúi mặt xuống vì má tôi đã nóng
bừng lên rồi… Chưa bao giờ trông Nguyên Phong ngây thơ như thế, cậu ấy nhìn tôi
rất lâu, chẳng nói gì cả, chỉ mỉm cười, hai má lúm đồng tiền lõm sâu xuống, đôi
mắt lung linh như hai ngôi sao sáng, một đôi biết cười. Tôi rùng mình, không
hiểu vì lạnh hay có cái gì đó lẹt xẹt từ đỉnh đầu tới… tim!
Tôi không nhớ mình đã đứng đó nhìn nàng bao nhiêu lâu, nhưng xem nàng kìa,
rùng mình một cái, hình như nàng đang run, nàng vụng về lắc quả bông trên chóp
mũ, đôi mắt cụp lên cụp xuống, hai má đỏ ửng, nàng liếc nhìn tôi rất nhanh… Ánh
đèn đường vàng xen vào giữa hai chúng tôi, con đường bỗng vắng, im lặng tới
tuyệt đối! Tôi thích điệu bộ của nàng lúc này vô cùng… Bảo An! Giá mà tớ đủ dũng
cảm nắm tay cậu, chắc tớ sẽ nói tất cả!!! “… Bảo An! Đừng sợ! Mình sẽ không nói
điều ấy đâu! Mình không muốn Bảo An bị ràng buộc vì một thứ tình cảm nào cả. Sẽ
thật là ích kỷ nếu mình muốn Bảo An là của riêng mình, sẽ thật ích kỷ khi mình
kéo cuộc sống trong veo của An vào thế giới của mình, thế giới mình còn giấu An
nhiều lắm! Mỗi khi nhìn An, mình lại thấy cuộc sống của mình tươi đẹp hơn, mình
tìm lại chính mình! Nhưng An biết không, điều đó lại khiến mình sợ con người
hiện tại của mình, mình đang trượt dài, và trước những giới hạn, mình chỉ cần
nghĩ tới nụ cười và ánh mắt của An, như vậy đã quá đủ với mình rồi! An hãy cứ
mỉm cười, và đáng yêu như thế… Tớ thích cậu cười!”…
“24- 12- 2001, Dear Diary…Cậu ấy chẳng nói gì với mình cả, cậu ấy chỉ nói là
có quà tặng mình, và cậu ấy mỉm cười, nụ cười với hai má lúm đồng tiền! Từ sau
khoảnh khắc ấy, tim mình không còn loạn nhịp nữa, mình cũng mỉm cười và tặng lại
cậu hộp quà mình đã chuẩn bị: hai chiếc cốc gốm cung sinh: Bảo Bình và Bọ
Cạp…Mình đang thắp những ngọn nến xinh xắn ấy lên, ánh sáng xanh, bập bùng, vừa
gần vừa xa, những ngọn lửa yếu ớt nhưng hai bàn tay lạnh cóng của mình đã ấm lên
và hồng hào trở lại…”
Uể oải xách balô ra khỏi khu chợ. Thế là cũng hết một ngày làm việc. Mệt mỏi
và rã rời như bao ngày khác. Mới hơn sáu giờ chiều mà trời đã tối mịt. Đường cao
tốc ngập ánh đèn xe. Người người nối đuôi nhau trở về quê đón Giáng sinh. Tôi
ngoái đầu nhìn lại nơi mình vừa bước chân ra, một bức tranh đối lập giữa nước
Nga hoa lệ này. Một dãy nhà xấu xí, tồi