
n Thù Tiểu Mộc cách internet, cách
vùng đất hoang kia nữa. Anh chân thật kết nối trong cơ thể cô. Cho nên
cuối cùng mối tương tư từ nơi đất hoang này đã thoát khỏi vùng đất băng
giá, nằm trong vòng ôm ướt đẫm mồ hôi của anh, trong thế giới tối tăm
đưa tay lên không thấy được năm ngón… Dù chỉ là nương nhờ trong chốc
lát.
Ngón tay cô mơn trớn khuôn mặt anh. Giống như bao
người khác, anh cũng không tin vào tình yêu tuổi mười chín. Nhưng tình
yêu tuổi mười chín không phải là tình yêu hay sao?
Mồ
hôi anh rơi trên người cô, tay cô chống lên lồng ngực anh. Đối với sự
tấn công thế này chẳng hề có khoái cảm gì đáng nói, mỗi một đợt tấn công của anh chỉ mang đến đớn đau.
Đây chính là sinh mệnh,
nó mang đến cho phụ nữ vô số đêm cực lạc, nhưng cũng ở đêm đầu tiên cho
cô nếm trải đau đớn bị xé rách. Mà cho đến năm tháng tuổi xế chiều, có
lẽ chúng ta sẽ quên mất tất cả hoan ái sênh ca nơi phù thế, nhưng cuối
cùng sẽ khắc ghi đau đớn và lạc hồng đêm đầu tiên.
Cô
không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, khi tỉnh lại vẫn còn trong bóng đêm hỗn
độn. Đầu tiên cô phát hiện eo mình đau đớn rã rời, sau đó mới kịp nhận
ra nguyên nhân mình tỉnh dậy — Người đó đang ôm cô, vùi trước ngực cô,
mút vào nơi non mềm nhất trên núi đôi. Cảm giác say trên người anh đã
phai nhạt rất nhiều, cô không thể xác định được có phải anh đã tỉnh hay
không.
Đương nhiên anh cũng nhận thấy được cô đã tỉnh,
nhưng chỉ tiếp tục trở người cô lại, để cô quỳ sấp trên giường. Hành
động bất chợt khiến cô khá ngỡ ngàng, thế nhưng anh lại thẳng thắn mở
hai chân cô ra từ phía sau, cô cắn răng để anh đi vào, và cũng bại trận
ngay trong cú thúc đầu tiên của anh. Nó thật sự quá đau. Cô chỉ kêu lên
một tiếng, sau đó dốc sức né tránh anh. Lúc tỉnh táo anh còn ngang ngược hơn lúc say vài phần, anh ôm lấy eo cô, dễ dàng kéo giật cô lại. Cô
khóc lóc thảm thiết, nhưng vẫn quỳ mọp xuống lần nữa. Lần thứ hai anh
tiến vào được hơn mười cái rốt cuộc cô cất tiếng khóc lên: “Sư phụ,
đừng… đừng, em đau lắm, thật đau lắm, sư phụ.”
Tiếng kêu gào này khiến bang chủ đại nhân còn ba phần say nhất thời tỉnh táo. Cô
còn đang khóc, anh sững sờ trong giây lát, mới bật đèn lên theo bản
năng, sau đó anh mới nhớ ra nhà đang cúp điện. Anh đứng dậy vào nhà tắm, mở vòi nước ra rửa mặt, trên ót đều là mồ hôi, có điều toàn bộ là mồ
hôi lạnh.
Anh lần mò quần áo mặc vào, đứng trước giường
một hồi. Lần đầu tiên trong đời tay chân lóng ngóng, ngay cả tiếng nói
thốt ra cũng khô khốc: “Thù Tiểu Mộc?”
Lúc rạng sáng trời đất tối tăm, tiếng nói của cô vẫn còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Sư phụ.”
Anh đưa tay đến, chạm vào cô trong bóng tối, không có quần áo, da thịt láng mịn nóng rực. Anh rút tay lại như bị bỏng, anh còn nhớ được mang máng
những cảnh ôm hôn quyến luyến tối qua, ngay cả nhiệt độ cũng nóng đến
quen thuộc trong trí nhớ. Cả người anh chỉ có thể dùng từ “điên tiết” để hình dung: “Em! Đồ ngốc!”
Anh dập cửa bỏ đi, chỉ để lại từ hình dung duy nhất cho sự việc hoang đường lẫn con người hoang đường này.
Rạng sáng bốn giờ ngày 28 tháng 8, cả khu bị cúp điện. Bang chủ đại nhân đi
trên con phố tối tăm, anh muốn lấy một điếu thuốc, sờ sờ túi, phát hiện
ra không mang theo. Cuối cùng anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Con Vịt.
Rạng sáng bị người ta phá vỡ mộng đẹp, tiếng nói Con Vịt mang theo vài phần ngái ngủ: “Lão Thánh hả?”
Bang chủ đại nhân vừa trải qua nỗi khiếp sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ trong đầu lại vô cùng thanh tỉnh: “Con Vịt.”
Con Vịt khó hiểu: “Nói đi, ông có việc gì?”
Bang chủ đại nhân ra sức đá bay cái khoen lon ven đường: “Con Vịt, tôi với Tiểu Mộc làm rồi.”
Đối phương không kịp hiểu ra: “Làm cái gì? Hả…. ông làm Tiểu Mộc…”
Bang chủ đại nhân rất lo lắng, trả lời bằng đơn âm: “Ừ. Làm sao đây Con Vịt?”
Hỏi ra lời này xong, Con Vịt cũng không truy hỏi nữa. Người đàn ông này
luôn luôn rất có chủ kiến, khi anh hỏi ra câu này thì tất cả nhân quả
cũng đã không còn quan trọng nữa. Ai có thể tưởng tượng có một ngày
người đàn ông này sẽ đứng ở đầu phố trong đêm khuya khoắc gọi điện thoại cho một người đàn ông khác, hỏi anh nên làm gì bây giờ. Tiếng nói của
anh nghe như không giống với là anh đã làm Thù Tiểu Mộc, mà là càng
giống như là anh bị Thủ Tiểu Mộc làm vậy.
“Bình thường
xử lý chuyện này chỉ có hai cách. Một là ông cưới cô ấy, hai là ông bồi
thường cho cô ấy chút tiền, sau đó giải quyết riêng, đúng không? Tiểu
Mộc…. Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như cô ấy học năm nhất ở đại
học A, tuổi tác còn rất nhỏ mới đúng.” Anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại,
bắt đầu bàn bạc: “Tính cách của ông thế nào ông tự mình hiểu rõ, tôi
cũng không biết cuối cùng là hai người xảy ra chuyện gì. Ông tự mình lựa chọn đi. Bây giờ ông đang ở đâu?”
“Tôi ở bên ngoài.” Gió đêm hè mang theo vài phần lạnh lẽo, anh hít sâu vào một hơi, từ từ trấn định lại.
“Cô ấy đâu? Nên làm thế nào không phải tôi và ông nói là được, vẫn nên trở về thương lượng với cô ấy đi.”
“Ừ.” Tiếng nói của anh đã dần bình tĩnh: “Tôi đi xem cô ấy trước đã.”
Lúc anh trở về,