Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324363

Bình chọn: 8.00/10/436 lượt.



- Xin bác cho cháu biết Nguyệt đang ở đâu, cháu sẽ xin lỗi cô ấy, cháu xin bác – Hắn cúi đầu xuống, đôi mắt hoe hoe đỏ.

Ông Minh không đáp, đôi mắt vẫn dán lên màn hình ti vi, tách cà phê đang được giơ lên bỗng nhiên dừng lại khi sắp chạm đến môi……

- Chúng tôi vừa nhận được tin chiếc máy bay từ Việt Nam đến Mỹ đã cất

cánh tối qua khi bay ngang qua biển đã gặp trục trặc kĩ thuật, rơi thẳng xuống biển, hiện chúng tôi vẫn đang theo dõi để biết thông tin về người sống sót, nhưng theo hiện trạng do chính hãng bay cung cấp, toàn bộ

hành khách đã tử nạn……………..

“Xoảng”, tách cà phê rơi tự do xuống đất

và vỡ tan, bà Huỳnh Như sau khi nghe tin thì thét lên một tiếng rồi bất

tỉnh. Ông Minh tái mặt, đôi mắt mở to hết cỡ vì ngạc nhiên, vừa lúc đó,

một hồi chuông điện thoại vang lên, ông run rẩy bắt máy:

- Alo?

- Ông chủ, chiếc máy bay chở tiểu thư Bạch Nguyệt đã…… – Đầu dây bên kia ngập ngừng – Rơi xuống biển rồi ạ.

Như một xô nước dập tắt đi ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng ông Minh,

cuộc điện thoại đó như một lời xác nhận, mặt ông trở nên trắng bệch,

chiếc điện thoại trên tay rơi thẳng xuống đất, ánh mắt ông dại đi, lấy

một tay ôm lấy đầu, ông mấp máy môi:

- Tại sao lại như vậy?

Đột nhiên bà Huỳnh Như tỉnh dậy, bà nắm chặt lấy nhỏ, nước mắt giàn giụa trên mặt

- Cháu nói cho dì biết đi, con Nguyệt đang ở nhà cháu đúng không? Nó

không hề đi chuyến bay đó đúng không? – Bà gào lên, khuôn mặt rúm ró lại vì đau đớn.

- Cái gì? Bác nói vậy là sao? – Nhỏ mấp máy môi, đôi mắt ánh lên một chút sợ hãi – Bác nói Nguyệt đi chuyến bay đó sao?

- Không, nó không đi chuyến bay đó, cháu nói đi, nó đang ở nhà cháu đúng không? – Bà Huỳnh Như khóc nấc lên rồi ngất xỉu.

- Bác, bác tỉnh lại đi, bác nói gì cháu không hiểu gì cả – Nhỏ lay lay bà dậy, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.

- Quản gia, đưa bà ấy vào trong phòng nghỉ ngơi đi – Ông minh chậm rãi nói

- Vâng – Vị quản gia gật đầu rồi cho người đến đỡ bà vào phòng.

Một lúc sau, ông chậm rãi lên tiếng:

- Có một chuyện tôi muốn nói với cậu – Ông đưa mắt nhìn sang hắn – Đó là

hôn ước giữa cậu và con bé đã được huỷ bỏ, từ giờ trở đi, cậu không còn

liên hệ gì với con bé nữa.

- Tại sao? Cháu không chấp nhận – Hắn vội nói

- Việc này không đến lượt cậu quyết định, đó là quyết định của con bé,

xin cậu hãy tôn trọng – Ông khẽ nhíu mày khi nhắc đến nó, nỗi đau này

quá lớn nên dù có cố gắng che giấu, khuôn mặt ông ít nhiều cũng biểu lộ

một chút cảm xúc.

- Cháu muốn gặp cô ấy, cháu phải nói chuyện với cô

ấy, trừ phi do chính miệng cô ấy nói ra, cháu sẽ không bao giờ đồng ý –

Hắn đứng bật dậy, giọng nói vô cùng cương quyết.

- Cậu sẽ không thể

gặp nó được nữa – Bà Huỳnh Như bất ngờ lên tiếng – Nói chính xác hơn là

tất cả chúng ta sẽ không ai còn có thể gặp nó được nữa.

Nói rồi bà đi tới và ngồi xuống cạnh ông Minh. Nhỏ sợ hãi nói:

- Bác, bác nói vậy là sao? Tại sao không thể gặp lại Nguyệt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Nó đã có mặt trên chuyến bay đó – Bà nghẹn ngào nói, đôi mắt đỏ hoe.

- Chuyến bay? Chẳng lẽ là chuyến bay vừa được nói đến lúc nãy trên ti vi? – Nhỏ kinh hãi hỏi

- Phải – Bà Như Huỳnh gật đầu, nước mắt lại tiếp tục tuôn trào.

Bà vừa gật đầu xác nhận xong, nhỏ ngất xỉu, sự việc này đã quá sức tưởng

tượng của nhỏ khiến nhỏ không thể nào đón nhận được. Gia Long vội ôm lấy nhỏ, đôi mắt vẫn còn bàng hoàng khi nghe tin dữ. Hắn thì ngồi như tượng đá, đôi mắt dại hẳn đi, gương mặt đen lại, khoé môi giật giật, bàn tay

siết lại thành nắm, trông hắn lúc này vô cùng đáng sợ. Đột nhiên hắn lên tiếng, chất giọng trầm trầm đầy đau đớn:

- Bác gạt cháu đúng không? Cô ấy muốn tránh mặt cháu nên mới bày ra chuyện này phải không?

- Đây là sự thật, tôi sẽ không lấy cái chết của con mình ra để đùa giỡn – Ông minh gằn từng tiếng, lớp vỏ bọc của ông đã gần rạn nứt, ông không

thể chịu nổi sự đau đớn này được nữa.

- NÓI DỐI, TẤT CẢ ĐỀU LÀ NÓI DỐI – Hắn hét lên rồi chạy ra ngoài, chiếc Ferrari màu đen phóng nhanh đi.

- Không xong rồi, bác giúp cháu chăm sóc Giao Châu, cháu phải chạy theo

Chấn Phong, không thì chắc cậu ấy sẽ gây tai nạn khi lái xe với tâm

trạng này – Gia Long vội nói.

- Được, giúp ta khuyên Chấn Phong – Ông Minh cau mày, nhận lấy nhỏ từ tay anh, ông không thể nói được câu “Đừng quá đau lòng” bởi chính ông cũng đang rất đau đớn khi nghe tin dữ về

nó.

- Vâng, chào bác cháu đi – Gia Long gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài, phóng xe theo hắn.

********

Trên đường, hắn phóng xe như vũ bão, chiếc Ferrari màu đen lao đi như xé

gió. Đầu óc hắn chẳng thể suy nghĩ được gì, hắn đã mất nó rồi, mất nó

thật rồi, nó không còn cần hắn nữa nên mới bỏ hắn mà đi, nếu vậy thì hắn sẽ đi tìm nó, sẽ đi theo nó. Nghĩ vậy, hắn lại tăng tốc tới mức tối đa, chiếc xe lại tiếp tục lao đi trên con đường.

Ở phía sau, Gia Long

vẫn kiên trì phóng xe theo hắn, điều khiến anh đau đầu là không biết làm sao để có thể khiến hắn dừng lại. Vận tốc xe lúc này quá lớn, chỉ cần

đâm vào một vật nào đó là sẽ rất nguy hiểm. Chợt nghĩ ra một cách, anh

gọi cho hắn, tuy biết hắn sẽ không


Duck hunt