
hắn, chắc chắn hắn sẽ nổi điên lên và có thể sẽ đi theo
nó.
Một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm. Bầu không khí vô
cùng tĩnh lặng, đột nhiên nhỏ từ đâu chạy đến, phá đi bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya
- Nguyệt sao rồi? Nó đã tỉnh chưa? – Rồi nhỏ cụp
mắt xuống, giọng nói đầy thất vọng khi nhìn thấy đèn vẫn còn sáng – Vậy
là vẫn chưa biết gì sao?<đèn phòng cấp cứu đó mn>
- Sao em lại ra đây? Em đã thấy khoẻ hơn chưa? – Gia Long lo lắng hỏi và đỡ nhỏ ngồi xuống
- Em không sao – Nhỏ cười gượng.
- Ừ, mệt thì phải nói đó – Anh véo vào má nhỏ – Thôi, ngồi đây đi, anh đi mua cà phê.
Nói rồi, anh quay đi, để lại nhỏ và hắn ngồi cạnh nhau. Lẽ ra nhỏ định quay sang cho hắn một trận nhưng nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, nhỏ không nỡ, nhỏ biết hắn yêu nó nhiều lắm, nhỏ thật sự không ghét hắn nhưng nhỏ rất giận hắn, giận hắn một thì căm hận Tuyết Lan đến mười. Chính vì cô ta
mà bây giờ nó và hắn mới ra thế này, nói chính xác hơn, chính cô ta là
người trực tiếp gây ra chuyện đau lòng ngày hôn nay (dĩ nhiên một phần
là do hắn nhưng lỗi của cô ta nhiều hơn).
Một lát sau, Gia Long trở lại với ba ly cà phê nóng. Anh đưa cho nhỏ và hắn rồi nhẹ nhàng nói:
- Uống đi cho tỉnh táo.
Hắn gật đầu cảm ơn rồi đưa lên miệng uống. Cà phê nóng khiến cho cả nhỏ và
hắn đều bình tĩnh hơn. Rồi giờ phút đó cũng đến, cánh cửa phòng cấp cứu
mở ra và nó được các cô ý tá đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Cả ba
người chạy lại bên cạnh bác sĩ, hắn lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Hãy nói với tôi là cô ấy không sao đi – Hắn gần như hét lên.
- Cậu bình tĩnh đi, đúng là cô ấy không sao, nhưng mà…….. – Vị bác sĩ già khẽ thở dài – Nhưng mà cô ấy đã bị sảy thai.
- Sảy thai? – Hắn trợn tròn hai mắt lên nhìn bác sĩ – Cô ấy có thai sao?
- Phải, cô ấy có thai được gần một tháng rồi, do cô ấy bị chấn động nên
không giữ lại được đứa bé, tôi rất tiếc, nhưng điều đáng mừng là cô ấy
vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là sẽ chóng khoẻ thôi.
Nghe ông nói xong, hắn loạng choạng rồi ngồi phịch xuống đất, đôi mắt dại hẳn đi, hắn khẽ lầm bầm:
- Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?
Còn nhỏ sau khi nghe xong thì bật khóc nức nở, anh dịu dàng ôm lấy nhỏ và
dỗ dành. Vị bác sĩ khẽ thở dài, ông căn dặn Gia Long một vài điều rồi
nhanh chóng đi khỏi
Thời gian: trước lúc nhỏ hỏi Gia Long về chuyện đã xảy ra……….
Đang ngồi chờ đợi kết quả, bỗng nhiên Eric nhận được cuộc gọi từ Trang Linh
- Alo, em gọi anh có chuyện gì không?
- Xin hỏi anh có phải là bạn của cô gái tên Trang Linh không? – Một cô gái nào đó lên tiếng
- Phải, tôi là bạn của cô ấy, cô là ai? – Eric ngạc nhiên nói
- Tôi là Linda, Trang Linh bạn anh đã nhập viện rồi, trước khi ngất đi, cô ấy nhờ tôi gọi cho anh – Cô gái tiếp tục nói.
- Cái gì? Tại sao? Cô ấy đang ở đâu? – Eric hốt hoảng hỏi
- Bệnh viện thành phố, đang trong phòng cấp cứu – Cô gái đáp
- Đợi tôi một lát, tôi sẽ tới ngay – Eric nói nhanh rồi cúp máy.
Eric nắm lấy vai của Gia Long, giọng vô cùng khẩn trương:
- Bây giờ tôi phải đi, có tin gì thì anh hãy gọi cho tôi nhé, đây là số
điện thoại của tôi – Eric vừa nói vừa đưa cho Gia Long tấm bưu thiếp
xong rồi chạy vụt đi.
- Có chuyện gì vậy anh? – Nhỏ hỏi
- Anh không biết, Eric nói có việc – Gia Long đáp – Anh ấy nói khi nào có tin gì thì gọi cho anh ấy.
- Vậy à? – Nhỏ đưa tay nhận lấy tấm bưu thiếp rồi ngồi xuống chờ đợi kết quả.
********
Một lúc sau, Gia Long có mặt tại bệnh viện thành phố, trước cửa phòng cấp cứu, anh nhìn thấy một cô gái, anh vội hỏi:
- Cô là Linda?
- Phải, tôi là Linda, còn anh là? – Cô gái mỉm cười thân thiện
- Tôi là Eric, cô mau nói cho tôi biết, tại sao Trang Linh lại nhập viện? – Anh lo lắng hỏi
- Cô ấy bị chém, một nhát chém sau lưng – Linda đáp – Tôi thấy cô ấy nằm
trên đường trên một vũng máu nên gọi xe cấp cứu, trước khi ngất cô ấy
bảo tôi gọi cho anh.
- Bị chém sao? – Eric ngạc nhiên
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Eric vội chạy đến bên vị bác sĩ, lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi?
- Anh nói gì tôi không hiểu – Vị bác sĩ thật thà trả lời
- Để tôi – Linda kéo Eric ra rồi nói với vị bác sĩ – Cô gái lúc nãy ra sao rồi?
- Cô ấy ổn rồi, tuy vết thương hơi sâu nhưng không ảnh hưởng tới tính
mạng, chỉ có điều cô ấy mất máu hơi nhiều nên cần phải ở bệnh viện vài
ngày để tiện theo dõi – Vị bác sĩ ôn tồn đáp – Xin mời một trong hai
người theo tôi để làm thủ tục nhập viện.
- Được rồi, tôi đi – Linda
mỉm cười rồi quay sang Eric – Anh ở với cô ấy nhé, tôi đi làm thủ tục
nhập viện, đừng quá lo lắng, cô ấy không sao đâu.
Eric gật đầu rồi đi vào phòng ngồi. Nhìn gương mặt xanh xao của cô, Eric thấy xót xa vô
cùng. Bỗng nhiên anh thấy Trang Linh khẽ cau mày rồi cô từ từ mở mắt ra, Eric vui mừng nói:
- Em tỉnh rồi sao? Thật là tốt quá
- Ưhm, em đang ở đâu vậy? Sao anh lại ở đây? – Trang Linh hơi nhăn mặt lại vì vết thương bị động.
- Em đang ở trong bệnh viện, có một cô gái gọi cho anh báo rằng em bị
thương, mau nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra? – Eric nắm lấy tay cô.
- Lúc chiều Tuyết Lan gọi cho em, cô ấy n